古诗词

为彦中题画

龚诩

青山之青如佛头,白云化作寒泉流。qīng shān zhī qīng rú fú tóu,bái yún huà zuò hán quán liú。
世间尘土飞不到,眼中景物俱清幽。shì jiān chén tǔ fēi bù dào,yǎn zhōng jǐng wù jù qīng yōu。
若人自是好静者,岂非五柳先生俦。ruò rén zì shì hǎo jìng zhě,qǐ fēi wǔ liǔ xiān shēng chóu。
每托琴书写高兴,脱屣乐从鱼鸟游。měi tuō qín shū xiě gāo xīng,tuō xǐ lè cóng yú niǎo yóu。
却笑时人苦不达,但知声利孜孜求。què xiào shí rén kǔ bù dá,dàn zhī shēng lì zī zī qiú。
无异贪程夜行客,漏尽鸣钟犹未休。wú yì tān chéng yè xíng kè,lòu jǐn míng zhōng yóu wèi xiū。
君不见小虞塘西玉峰下,一庵已遂吾菟裘。jūn bù jiàn xiǎo yú táng xī yù fēng xià,yī ān yǐ suì wú tú qiú。
共论心事肯相过,斗酒当为山妻谋。gòng lùn xīn shì kěn xiāng guò,dòu jiǔ dāng wèi shān qī móu。
龚诩

龚诩

龚诩(1381~1469)明代学者。一名翊,字大章,号纯庵,南直隶苏州府昆山(今属江苏)人。建文时为金川门卒,燕兵至,恸哭遁归,隐居授徒,后周忱巡抚江南,两荐为学官,坚辞,有《野古集》。 龚诩的作品>>

猜您喜欢

屈原图

龚诩

爱君惟欲悟君心,歌罢离骚抱石沈。ài jūn wéi yù wù jūn xīn,gē bà lí sāo bào shí shěn。
忠义一心如许切,汨罗千丈不知深。zhōng yì yī xīn rú xǔ qiè,mì luó qiān zhàng bù zhī shēn。

归自北庄

龚诩

离却南沙已夕晖,随潮小艇快如飞。lí què nán shā yǐ xī huī,suí cháo xiǎo tǐng kuài rú fēi。
多情最是波心月,一路相随伴我归。duō qíng zuì shì bō xīn yuè,yī lù xiāng suí bàn wǒ guī。

早梅

龚诩

雪窗忽见两三花,便觉诗情渐有涯。xuě chuāng hū jiàn liǎng sān huā,biàn jué shī qíng jiàn yǒu yá。
应是东君念穷独,春风先遣到侬家。yīng shì dōng jūn niàn qióng dú,chūn fēng xiān qiǎn dào nóng jiā。

柏子庭画苍蒲

龚诩

爱尔青青石上蒲,寒泉清浸一尘无。ài ěr qīng qīng shí shàng pú,hán quán qīng jìn yī chén wú。
世人不识无盐女,姣媚惟知羡子都。shì rén bù shí wú yán nǚ,jiāo mèi wéi zhī xiàn zi dōu。

癸未清明同八九友伴之玄明村为宋侍御乐庵先生扫墓

龚诩

道穷千载乐庵翁,埋没孤坟草莽中。dào qióng qiān zài lè ān wēng,mái méi gū fén cǎo mǎng zhōng。
今日我曹来拜扫,纸钱摇曳舞春风。jīn rì wǒ cáo lái bài sǎo,zhǐ qián yáo yè wǔ chūn fēng。

题听泉图

龚诩

万竹林中一草亭,亭前漱石水泠泠。wàn zhú lín zhōng yī cǎo tíng,tíng qián shù shí shuǐ líng líng。
道人不是筝笆耳,静倚阑干自在听。dào rén bù shì zhēng bā ěr,jìng yǐ lán gàn zì zài tīng。

负薪图

龚诩

会稽愚妇厌夫贫,辞去何曾愧失身。huì jī yú fù yàn fū pín,cí qù hé céng kuì shī shēn。
富贵自期年五十,买臣亦是一常人。fù guì zì qī nián wǔ shí,mǎi chén yì shì yī cháng rén。

有感

龚诩

群峰叠叠水滔滔,跋涉都忘旧日劳。qún fēng dié dié shuǐ tāo tāo,bá shè dōu wàng jiù rì láo。
唯有不平常记得,每因感触便长号。wéi yǒu bù píng cháng jì dé,měi yīn gǎn chù biàn zhǎng hào。

晚菊

龚诩

宁忧失所困风霜,自信生平晚节香。níng yōu shī suǒ kùn fēng shuāng,zì xìn shēng píng wǎn jié xiāng。
一任寂寥无客赏,看花原不为重阳。yī rèn jì liáo wú kè shǎng,kàn huā yuán bù wèi zhòng yáng。

观梅

龚诩

梅花与我最相知,看了南枝又北枝。méi huā yǔ wǒ zuì xiāng zhī,kàn le nán zhī yòu běi zhī。
如此冷风如此雪,无人不笑老翁痴。rú cǐ lěng fēng rú cǐ xuě,wú rén bù xiào lǎo wēng chī。

归自城中遇雪

龚诩

雪景诗情两得宜,枝藜何惜晚归迟。xuě jǐng shī qíng liǎng dé yí,zhī lí hé xī wǎn guī chí。
因过野老溪桥畔,又为梅花立少时。yīn guò yě lǎo xī qiáo pàn,yòu wèi méi huā lì shǎo shí。

偕周季宏游东皋亭

龚诩

琅玕万个绕庭栽,无数青阴覆绿苔。láng gān wàn gè rào tíng zāi,wú shù qīng yīn fù lǜ tái。
漫煮凤团烧玉版,不妨日日与君来。màn zhǔ fèng tuán shāo yù bǎn,bù fáng rì rì yǔ jūn lái。

游西畴竹林

龚诩

森森万玉俯清溪,径入苍云杳欲迷。sēn sēn wàn yù fǔ qīng xī,jìng rù cāng yún yǎo yù mí。
珍重主人劳载酒,琅玕节下为留题。zhēn zhòng zhǔ rén láo zài jiǔ,láng gān jié xià wèi liú tí。

枯荷

龚诩

红衣落尽翠盘倾,浣我清波一鉴明。hóng yī luò jǐn cuì pán qīng,huàn wǒ qīng bō yī jiàn míng。
说与儿童须摘尽,莫留馀叶引秋声。shuō yǔ ér tóng xū zhāi jǐn,mò liú yú yè yǐn qiū shēng。

庭松

龚诩

岁寒群木总凋零,爱尔亭亭色愈青。suì hán qún mù zǒng diāo líng,ài ěr tíng tíng sè yù qīng。
谁信道人心似铁,小窗相对澹忘形。shuí xìn dào rén xīn shì tiě,xiǎo chuāng xiāng duì dàn wàng xíng。