古诗词

送王雪渔北上

徐渭

淮阴所佩剑,不审值何许。huái yīn suǒ pèi jiàn,bù shěn zhí hé xǔ。
佩剑以钓鱼,于义亦何取。pèi jiàn yǐ diào yú,yú yì yì hé qǔ。
一日几垂竿,竿竿可几鲤。yī rì jǐ chuí gān,gān gān kě jǐ lǐ。
乃至捐漂厨,庸以益渔腑。nǎi zhì juān piāo chú,yōng yǐ yì yú fǔ。
我取鱼之剑,聊略为渔估。wǒ qǔ yú zhī jiàn,liáo lüè wèi yú gū。
即非百金资,可易数月黍。jí fēi bǎi jīn zī,kě yì shù yuè shǔ。
渔也智绝伦,何独昧兹举。yú yě zhì jué lún,hé dú mèi zī jǔ。
肠饥乞可为,剑去何所仗。cháng jī qǐ kě wèi,jiàn qù hé suǒ zhàng。
之楚复之汉,渔并仗剑往。zhī chǔ fù zhī hàn,yú bìng zhàng jiàn wǎng。
可以负渔竿,踉蹡见刘项。kě yǐ fù yú gān,liáng qiāng jiàn liú xiàng。
猝办恐后时,载质先出疆。cù bàn kǒng hòu shí,zài zhì xiān chū jiāng。
王郎不钓鱼,故亦无竿饵。wáng láng bù diào yú,gù yì wú gān ěr。
闻郎所持竿,贯以山中紫。wén láng suǒ chí gān,guàn yǐ shān zhōng zǐ。
毫长一寸馀,竿只五寸止。háo zhǎng yī cùn yú,gān zhǐ wǔ cùn zhǐ。
居则南狎越,行则北声燕。jū zé nán xiá yuè,xíng zé běi shēng yàn。
淮阴剑三尺,郎剑五寸县。huái yīn jiàn sān chǐ,láng jiàn wǔ cùn xiàn。
归来报千金,漂母是何人。guī lái bào qiān jīn,piāo mǔ shì hé rén。
封侯剑不取,却取钧竿亲。fēng hóu jiàn bù qǔ,què qǔ jūn gān qīn。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

雪牡丹

徐渭

银海笼春冷茜浓,松煤急貌不能红。yín hǎi lóng chūn lěng qiàn nóng,sōng méi jí mào bù néng hóng。
太真月下胭脂颊,试问谁曾见影中。tài zhēn yuè xià yān zhī jiá,shì wèn shuí céng jiàn yǐng zhōng。

雪牡丹

徐渭

绛帻笼头五尺长,吹箫弄玉别成妆。jiàng zé lóng tóu wǔ chǐ zhǎng,chuī xiāo nòng yù bié chéng zhuāng。
不知何事妆如此,一道瑶天白凤凰。bù zhī hé shì zhuāng rú cǐ,yī dào yáo tiān bái fèng huáng。

人有以旧抹牡丹索题者

徐渭

何年草草抹花王,此日将题岁月忘。hé nián cǎo cǎo mǒ huā wáng,cǐ rì jiāng tí suì yuè wàng。
拾得懒仙抛下蜕,不堪教赞旧皮囊。shí dé lǎn xiān pāo xià tuì,bù kān jiào zàn jiù pí náng。

遮叶牡丹

徐渭

为君小写洛阳春,叶叶遮眉巧弄颦。wèi jūn xiǎo xiě luò yáng chūn,yè yè zhē méi qiǎo nòng pín。
终是倾城娇绝世,只须半面越撩人。zhōng shì qīng chéng jiāo jué shì,zhǐ xū bàn miàn yuè liāo rén。

梨花

徐渭

名园深锁丽长空,映户摇扉一万丛。míng yuán shēn suǒ lì zhǎng kōng,yìng hù yáo fēi yī wàn cóng。
总使梅花开似雪,却输毬雪打和风。zǒng shǐ méi huā kāi shì xuě,què shū qiú xuě dǎ hé fēng。

梨花

徐渭

带烟笼雾自生香,薄粉浓铅不用妆。dài yān lóng wù zì shēng xiāng,báo fěn nóng qiān bù yòng zhuāng。
莫以轻盈窥宋玉,冯将淡白恼何郎。mò yǐ qīng yíng kuī sòng yù,féng jiāng dàn bái nǎo hé láng。

梨花

徐渭

春雨春风能几宵,吹香落粉湿还飘。chūn yǔ chūn fēng néng jǐ xiāo,chuī xiāng luò fěn shī hái piāo。
朝来试看青枝上,几朵寒酥未肯消。cháo lái shì kàn qīng zhī shàng,jǐ duǒ hán sū wèi kěn xiāo。

梨花

徐渭

早起春晴香雾肥,独依残月出墙围。zǎo qǐ chūn qíng xiāng wù féi,dú yī cán yuè chū qiáng wéi。
洛滨仙子波心立,虢国夫人马上归。luò bīn xiān zi bō xīn lì,guó guó fū rén mǎ shàng guī。

梨花

徐渭

轻风吹雾散朱门,影落冯谁写素魂。qīng fēng chuī wù sàn zhū mén,yǐng luò féng shuí xiě sù hún。
万里晓天微有晕,终宵明月欲无痕。wàn lǐ xiǎo tiān wēi yǒu yūn,zhōng xiāo míng yuè yù wú hén。

题画梨花折枝

徐渭

粉晕微销墨一丝,春风春雨未来时。fěn yūn wēi xiāo mò yī sī,chūn fēng chūn yǔ wèi lái shí。
名园无此好颜色,知是宫中第几枝。míng yuán wú cǐ hǎo yán sè,zhī shì gōng zhōng dì jǐ zhī。

水仙

徐渭

杜若青青江水连,鹧鸪拍拍下江烟。dù ruò qīng qīng jiāng shuǐ lián,zhè gū pāi pāi xià jiāng yān。
湘夫人正苍梧去,莫遣一声啼竹边。xiāng fū rén zhèng cāng wú qù,mò qiǎn yī shēng tí zhú biān。

水仙

徐渭

百品娇春俗却春,一清无可拟丰神。bǎi pǐn jiāo chūn sú què chūn,yī qīng wú kě nǐ fēng shén。
银钿缟袂田家妇,绝粒休粮女道人。yín diàn gǎo mèi tián jiā fù,jué lì xiū liáng nǚ dào rén。

水仙

徐渭

略有风情陈妙常,绝无烟火杜兰香。lüè yǒu fēng qíng chén miào cháng,jué wú yān huǒ dù lán xiāng。
昆吾锋尽终难似,愁杀苏州陆子刚。kūn wú fēng jǐn zhōng nán shì,chóu shā sū zhōu lù zi gāng。

水仙

徐渭

海庙元君断百荤,粉腮胭颊弃如焚。hǎi miào yuán jūn duàn bǎi hūn,fěn sāi yān jiá qì rú fén。
江心罗袜从渠踏,不乱长波皱绿纹。jiāng xīn luó wà cóng qú tà,bù luàn zhǎng bō zhòu lǜ wén。

水仙

徐渭

姊妹商量明月堤,夜妆莫解绿鬟丝。zǐ mèi shāng liàng míng yuè dī,yè zhuāng mò jiě lǜ huán sī。
黄陵庙口无多路,去听女郎歌竹枝。huáng líng miào kǒu wú duō lù,qù tīng nǚ láng gē zhú zhī。