古诗词

题松鹤轩

王绂

吾宗有令弟,所志乐夷简。wú zōng yǒu lìng dì,suǒ zhì lè yí jiǎn。
载笔游两京,襟抱常坦坦。zài bǐ yóu liǎng jīng,jīn bào cháng tǎn tǎn。
自言外祖翁,素不治资产。zì yán wài zǔ wēng,sù bù zhì zī chǎn。
平生有研田,耕穫同渭浐。píng shēng yǒu yán tián,gēng huò tóng wèi chǎn。
挥毫儗羲献,伯仲固无赧。huī háo nǐ xī xiàn,bó zhòng gù wú nǎn。
前朝虽薄宦,名士交无限。qián cháo suī báo huàn,míng shì jiāo wú xiàn。
所居有长松,蔚蔚张羽伞。suǒ jū yǒu zhǎng sōng,wèi wèi zhāng yǔ sǎn。
上有双白鹤,对之怡岁晚。shàng yǒu shuāng bái hè,duì zhī yí suì wǎn。
吴兴赵公子,书价重圭瓒。wú xīng zhào gōng zi,shū jià zhòng guī zàn。
为写松鹤轩,骞翥龙蛇绾。wèi xiě sōng hè xuān,qiān zhù lóng shé wǎn。
翁今久仙去,往事不可挽。wēng jīn jiǔ xiān qù,wǎng shì bù kě wǎn。
轩居成丘墟,轩扁独遗版。xuān jū chéng qiū xū,xuān biǎn dú yí bǎn。
青松未化石,白鹤去不返。qīng sōng wèi huà shí,bái hè qù bù fǎn。
追昔成梦寐,令人泪长潸。zhuī xī chéng mèng mèi,lìng rén lèi zhǎng shān。
求君为写图,庶或哀可铲。qiú jūn wèi xiě tú,shù huò āi kě chǎn。
君当悯其情,不敢数催攒。jūn dāng mǐn qí qíng,bù gǎn shù cuī zǎn。
我亦重其请,不敢辞以懒。wǒ yì zhòng qí qǐng,bù gǎn cí yǐ lǎn。
欣然为一挥,庭宇已萧散。xīn rán wèi yī huī,tíng yǔ yǐ xiāo sàn。
须臾点染成,高致如在眼。xū yú diǎn rǎn chéng,gāo zhì rú zài yǎn。
急须润吾笔,沽酒奉杯盏。jí xū rùn wú bǐ,gū jiǔ fèng bēi zhǎn。
九原如可作,翁亦笑而莞。jiǔ yuán rú kě zuò,wēng yì xiào ér guǎn。
王绂

王绂

明常州府无锡人,字孟端,号友石生,以隐居九龙山,又号九龙山人。自少志气高发,北游逾雁门。永乐中以荐入翰林为中书舍人。善书法,自谓书必如古人,庶可名业传后。尤工画山水竹石,妙绝一时。性高介绝俗,豪贵往见,每闭门不纳。有《王舍人诗集》。 王绂的作品>>

猜您喜欢

松泉师携至日南所作三香图访予翰林命加松竹厕于其间盖将以物情之同者为一致耶抑亦心源之同者为一道耶因命题遂赋

王绂

冰雪生香飘翠襟,岁寒同结弟兄心。bīng xuě shēng xiāng piāo cuì jīn,suì hán tóng jié dì xiōng xīn。
谁知落落苍髯叟,尤与此君交谊深。shuí zhī luò luò cāng rán sǒu,yóu yǔ cǐ jūn jiāo yì shēn。

王止中先生来视其甥庶子黄君既而还永嘉因送之

王绂

高隐丘园雪满颅,何由巾履到皇都。gāo yǐn qiū yuán xuě mǎn lú,hé yóu jīn lǚ dào huáng dōu。
要将眼见贤甥贵,宅相当年信不诬。yào jiāng yǎn jiàn xián shēng guì,zhái xiāng dāng nián xìn bù wū。

王止中先生来视其甥庶子黄君既而还永嘉因送之

王绂

春水初泮水微茫,千里家山一叶航。chūn shuǐ chū pàn shuǐ wēi máng,qiān lǐ jiā shān yī yè háng。
随处迟留即行乐,计程灯夕过钱塘。suí chù chí liú jí xíng lè,jì chéng dēng xī guò qián táng。

王止中先生来视其甥庶子黄君既而还永嘉因送之

王绂

到家尤喜及花时,想共邻翁对酒卮。dào jiā yóu xǐ jí huā shí,xiǎng gòng lín wēng duì jiǔ zhī。
醉后定知无杂语,繁华应只话京师。zuì hòu dìng zhī wú zá yǔ,fán huá yīng zhǐ huà jīng shī。

写竹送张思安佥宪陕西

王绂

雪满关山路不分,绣衣骢马出都门。xuě mǎn guān shān lù bù fēn,xiù yī cōng mǎ chū dōu mén。
此君岂独风霜操,到处应推雨露恩。cǐ jūn qǐ dú fēng shuāng cāo,dào chù yīng tuī yǔ lù ēn。

送宏上人住保宁寺

王绂

归去家山续祖灯,飘然别我下兰陵。guī qù jiā shān xù zǔ dēng,piāo rán bié wǒ xià lán líng。
遥知后夜空江上,月照孤篷坐一僧。yáo zhī hòu yè kōng jiāng shàng,yuè zhào gū péng zuò yī sēng。

寒夜祖上人过寓所

王绂

年来多病骨棱层,客舍萧然冷似冰。nián lái duō bìng gǔ léng céng,kè shě xiāo rán lěng shì bīng。
自笑谁能相慰问,灯前今夕有乡僧。zì xiào shuí néng xiāng wèi wèn,dēng qián jīn xī yǒu xiāng sēng。

题看山楼

王绂

忆别林泉惜未还,故人邀坐小楼间。yì bié lín quán xī wèi hái,gù rén yāo zuò xiǎo lóu jiān。
抗尘走俗愁无那,一见青山亦解颜。kàng chén zǒu sú chóu wú nà,yī jiàn qīng shān yì jiě yán。

折杨柳词

王绂

每为多情记别离,道傍披拂乱如丝。měi wèi duō qíng jì bié lí,dào bàng pī fú luàn rú sī。
东风也学时人态,偏向柔条恣意吹。dōng fēng yě xué shí rén tài,piān xiàng róu tiáo zì yì chuī。

题画

王绂

忆昔与君皆少年,山窗曾为写苍烟。yì xī yǔ jūn jiē shǎo nián,shān chuāng céng wèi xiě cāng yān。
而今相见头俱白,看画题诗一怆然。ér jīn xiāng jiàn tóu jù bái,kàn huà tí shī yī chuàng rán。

挽筠涧解先生

王绂

排难应须让鲁连,邦家民物总安全。pái nán yīng xū ràng lǔ lián,bāng jiā mín wù zǒng ān quán。
至今父老思遗德,每对诸孙话昔年。zhì jīn fù lǎo sī yí dé,měi duì zhū sūn huà xī nián。

挽筠涧解先生

王绂

曾承明诏就安车,辞谢天颜返故庐。céng chéng míng zhào jiù ān chē,cí xiè tiān yán fǎn gù lú。
已有诸郎膺宠渥,闲情因得伴樵渔。yǐ yǒu zhū láng yīng chǒng wò,xián qíng yīn dé bàn qiáo yú。

挽筠涧解先生

王绂

箕裘相继有遗经,不独家庭桂子荣。jī qiú xiāng jì yǒu yí jīng,bù dú jiā tíng guì zi róng。
江右年来登进士,蜚英多是旧门生。jiāng yòu nián lái dēng jìn shì,fēi yīng duō shì jiù mén shēng。

挽筠涧解先生

王绂

哲士云亡道未亡,林端阡表起虹光。zhé shì yún wáng dào wèi wáng,lín duān qiān biǎo qǐ hóng guāng。
鉴湖东畔文江曲,过客应多式路傍。jiàn hú dōng pàn wén jiāng qū,guò kè yīng duō shì lù bàng。

又题画

王绂

我昔草堂云涧深,与君相近日相寻。wǒ xī cǎo táng yún jiàn shēn,yǔ jūn xiāng jìn rì xiāng xún。
别来猿鹤今何似,月色松声夜夜心。bié lái yuán hè jīn hé shì,yuè sè sōng shēng yè yè xīn。