古诗词

大石状

沈周

望望秦馀杭,首尾行不了。wàng wàng qín yú háng,shǒu wěi xíng bù le。
大石突其居,翘然一拳挢。dà shí tū qí jū,qiào rán yī quán jiǎo。
山体厚藏骨,吐秀此特表。shān tǐ hòu cáng gǔ,tǔ xiù cǐ tè biǎo。
正类抱中婴,头顶露于褓。zhèng lèi bào zhōng yīng,tóu dǐng lù yú bǎo。
形大气则散,趣足在于小。xíng dà qì zé sàn,qù zú zài yú xiǎo。
其深虽未即,远观已自好。qí shēn suī wèi jí,yuǎn guān yǐ zì hǎo。
顷来莫能穷,继至敢草草。qǐng lái mò néng qióng,jì zhì gǎn cǎo cǎo。
循墙道林麓,记曲乃遗杳。xún qiáng dào lín lù,jì qū nǎi yí yǎo。
登登觉向峻,渐渐驾木杪。dēng dēng jué xiàng jùn,jiàn jiàn jià mù miǎo。
猊峰据门左,呵禁口欲咬。ní fēng jù mén zuǒ,hē jìn kǒu yù yǎo。
有磴沿百级,有殿嵌山造。yǒu dèng yán bǎi jí,yǒu diàn qiàn shān zào。
并殿跨偃石,悬身龙袅矫。bìng diàn kuà yǎn shí,xuán shēn lóng niǎo jiǎo。
行人自其下,恍惚怖四爪。xíng rén zì qí xià,huǎng hū bù sì zhǎo。
转高蹐其背,股慄身亦掉。zhuǎn gāo jí qí bèi,gǔ lì shēn yì diào。
镇脑结佛亭,所仗力可扰。zhèn nǎo jié fú tíng,suǒ zhàng lì kě rǎo。
四壁满题句,贵贱成杂扫。sì bì mǎn tí jù,guì jiàn chéng zá sǎo。
同游惩涉险,旋踵促及早。tóng yóu chéng shè xiǎn,xuán zhǒng cù jí zǎo。
次寻岩间寮,蜂房互窈窕。cì xún yán jiān liáo,fēng fáng hù yǎo tiǎo。
缘势尽西向,局地窄接缭。yuán shì jǐn xī xiàng,jú dì zhǎi jiē liáo。
云栈中贯穿,所历平地少。yún zhàn zhōng guàn chuān,suǒ lì píng dì shǎo。
山静日自长,石瘠人亦槁。shān jìng rì zì zhǎng,shí jí rén yì gǎo。
坐僻觊居安,传奇被游搅。zuò pì jì jū ān,chuán qí bèi yóu jiǎo。
阳厓诧唇掀,阴窦疑目窅。yáng yá chà chún xiān,yīn dòu yí mù yǎo。
虚含风飂飂,湿映云稍稍。xū hán fēng liù liù,shī yìng yún shāo shāo。
众绉不可熨,乱舋龟拆兆。zhòng zhòu bù kě yùn,luàn xìn guī chāi zhào。
层叠百宝合,正绀或厕缥。céng dié bǎi bǎo hé,zhèng gàn huò cè piāo。
亘此金刚座,千古不可剿。gèn cǐ jīn gāng zuò,qiān gǔ bù kě jiǎo。
危椒压屋脊,雷雨常怯倒。wēi jiāo yā wū jí,léi yǔ cháng qiè dào。
草木亦作怪,牢络万藤茑。cǎo mù yì zuò guài,láo luò wàn téng niǎo。
苍松长深根,本矮枝节老。cāng sōng zhǎng shēn gēn,běn ǎi zhī jié lǎo。
斜见山桃花,微红映丛筱。xié jiàn shān táo huā,wēi hóng yìng cóng xiǎo。
草异传多药,采掇未谙晓。cǎo yì chuán duō yào,cǎi duō wèi ān xiǎo。
欲宿偿三过,衾裯悔忘抱。yù sù cháng sān guò,qīn chóu huǐ wàng bào。
既夕气更佳,延月象倍皎。jì xī qì gèng jiā,yán yuè xiàng bèi jiǎo。
尚欠一踏雪,意先有璚岛。shàng qiàn yī tà xuě,yì xiān yǒu qióng dǎo。
情状要细述,言语未获巧。qíng zhuàng yào xì shù,yán yǔ wèi huò qiǎo。
不期诸?嵬,拄腹早韫稿。bù qī zhū wéi,zhǔ fù zǎo yùn gǎo。
宛然紫芙蓉,为我一手拗。wǎn rán zǐ fú róng,wèi wǒ yī shǒu ǎo。
东坡昔袖去,援例我非狡。dōng pō xī xiù qù,yuán lì wǒ fēi jiǎo。
山僧苦著相,便觉生烦恼。shān sēng kǔ zhù xiāng,biàn jué shēng fán nǎo。
沈周

沈周

沈周(1427~1509)明代杰出书画家。字启南,号石田、白石翁、玉田生、有居竹居主人等。汉族,长洲(今江苏苏州)人。生於明宣德二年,卒於明正德四年,享年八十三岁。不应科举,专事诗文、书画,是明代中期文人画“吴派”的开创者,与文徵明、唐寅、仇英并称“明四家”。传世作品有《庐山高图》、《秋林话旧图》、《沧州趣图》。著有《石田集》、《客座新闻》等。 沈周的作品>>

猜您喜欢

题玉兰

沈周

翠条多力引风长,点破银花玉雪香。cuì tiáo duō lì yǐn fēng zhǎng,diǎn pò yín huā yù xuě xiāng。
韵友自知人意好,隔帘轻解白霓裳。yùn yǒu zì zhī rén yì hǎo,gé lián qīng jiě bái ní shang。

咏得落花诗

沈周

芳菲死日是生时,李妹桃娘尽欲儿。fāng fēi sǐ rì shì shēng shí,lǐ mèi táo niáng jǐn yù ér。
人散酒阑春亦去,红消绿长物无私。rén sàn jiǔ lán chūn yì qù,hóng xiāo lǜ zhǎng wù wú sī。
青山可惜文章丧,黄土何堪锦绣施。qīng shān kě xī wén zhāng sàng,huáng tǔ hé kān jǐn xiù shī。
空记少年簪舞处,飘零今已鬓如丝。kōng jì shǎo nián zān wǔ chù,piāo líng jīn yǐ bìn rú sī。

并蒂莲花

沈周

耶溪新绿露娇痴,两面红妆倚一枝。yé xī xīn lǜ lù jiāo chī,liǎng miàn hóng zhuāng yǐ yī zhī。
水月精魂同结愿,风花情性合相思。shuǐ yuè jīng hún tóng jié yuàn,fēng huā qíng xìng hé xiāng sī。
赵家阿妹春眠起,杨氏诸姨晚浴时。zhào jiā ā mèi chūn mián qǐ,yáng shì zhū yí wǎn yù shí。
今日六郎顦顇尽,为渠还赋断肠诗。jīn rì liù láng qiáo cuì jǐn,wèi qú hái fù duàn cháng shī。