古诗词

满庭芳

黄节

雨送轻阴,雷收暗响,楚楚犹带斜阳。yǔ sòng qīng yīn,léi shōu àn xiǎng,chǔ chǔ yóu dài xié yáng。
小窗闲话,蒹管乱诗肠。xiǎo chuāng xián huà,jiān guǎn luàn shī cháng。
蝉歇城西近宅,还能与、留说沧桑。chán xiē chéng xī jìn zhái,hái néng yǔ liú shuō cāng sāng。
重帘外、亭车欲去,花影拂回廊。zhòng lián wài tíng chē yù qù,huā yǐng fú huí láng。
兰房深不见,樱桃执烛,鹦鹉传章。lán fáng shēn bù jiàn,yīng táo zhí zhú,yīng wǔ chuán zhāng。
问何故、低徊细炫明汝。wèn hé gù dī huái xì xuàn míng rǔ。
可惜青衣易赋,更谁是、当日中郎。kě xī qīng yī yì fù,gèng shuí shì dāng rì zhōng láng。
秋来未,榴花渐白,何止过梅黄。qiū lái wèi,liú huā jiàn bái,hé zhǐ guò méi huáng。
猜您喜欢

己未九日

黄节

烂漫花光送晚秋,午馀寒蝶尚淹留。làn màn huā guāng sòng wǎn qiū,wǔ yú hán dié shàng yān liú。
直知天意存荒径,且遣霜威上薄裘。zhí zhī tiān yì cún huāng jìng,qiě qiǎn shuāng wēi shàng báo qiú。
国事正冠吾孰语,重阳得酒世能休。guó shì zhèng guān wú shú yǔ,zhòng yáng dé jiǔ shì néng xiū。
古人此日登高感,不谓于今亦独愁。gǔ rén cǐ rì dēng gāo gǎn,bù wèi yú jīn yì dú chóu。

梁节庵先生挽诗

黄节

世有君臣始见公,更于诗翰叹孤忠。shì yǒu jūn chén shǐ jiàn gōng,gèng yú shī hàn tàn gū zhōng。
尔来得句犹终閟,垂死伤心且未穷。ěr lái dé jù yóu zhōng bì,chuí sǐ shāng xīn qiě wèi qióng。
直道不回天下变,南园思续百年风。zhí dào bù huí tiān xià biàn,nán yuán sī xù bǎi nián fēng。
岂知还为今朝哭,无复相从丧乱中。qǐ zhī hái wèi jīn cháo kū,wú fù xiāng cóng sàng luàn zhōng。

春暖

黄节

折枝疏竹缘墙活,濯干孤桐阅岁青。zhé zhī shū zhú yuán qiáng huó,zhuó gàn gū tóng yuè suì qīng。
渐换衣裘充薄著,少移花药补前庭。jiàn huàn yī qiú chōng báo zhù,shǎo yí huā yào bǔ qián tíng。
闲中遂过句萌节,春事犹勤种树经。xián zhōng suì guò jù méng jié,chūn shì yóu qín zhǒng shù jīng。
坐想胜游终一往,隔林黄鸟语丁宁。zuò xiǎng shèng yóu zhōng yī wǎng,gé lín huáng niǎo yǔ dīng níng。

和魏斋同游江亭

黄节

经年不见江亭柳,一日含荑换景光。jīng nián bù jiàn jiāng tíng liǔ,yī rì hán tí huàn jǐng guāng。
晚有好风将鸟至,坐惟新绿与天长。wǎn yǒu hǎo fēng jiāng niǎo zhì,zuò wéi xīn lǜ yǔ tiān zhǎng。
馀春尚去花时早,得句能无酒后伤。yú chūn shàng qù huā shí zǎo,dé jù néng wú jiǔ hòu shāng。
微我舍君更谁语,江亭今日似沧浪。wēi wǒ shě jūn gèng shuí yǔ,jiāng tíng jīn rì shì cāng làng。

春尽前一日园榭中作

黄节

又负一春春欲阑,晚开红药亦将残。yòu fù yī chūn chūn yù lán,wǎn kāi hóng yào yì jiāng cán。
成阴节候愆时雨,入夏风暄革旧寒。chéng yīn jié hòu qiān shí yǔ,rù xià fēng xuān gé jiù hán。
花后长莲才寸寸,萍生与柳共漫漫。huā hòu zhǎng lián cái cùn cùn,píng shēng yǔ liǔ gòng màn màn。
眼前万物关怀处,独向莺啼静里观。yǎn qián wàn wù guān huái chù,dú xiàng yīng tí jìng lǐ guān。

四月廿七日雨后作

黄节

久晴一雨顿生寒,在笥衣才换夹单。jiǔ qíng yī yǔ dùn shēng hán,zài sì yī cái huàn jiā dān。
欲出少留初困淖,于时何俟更滋兰。yù chū shǎo liú chū kùn nào,yú shí hé qí gèng zī lán。
榴花照眼将迎节,草树连林未救乾。liú huā zhào yǎn jiāng yíng jié,cǎo shù lián lín wèi jiù qián。
忽忆宣城江上句,重门深闭且盘桓。hū yì xuān chéng jiāng shàng jù,zhòng mén shēn bì qiě pán huán。

枯荷

黄节

年来此地经行处,一日伤心独晚归。nián lái cǐ dì jīng xíng chù,yī rì shāng xīn dú wǎn guī。
旧过横塘终不渡,每闻清曲辄增欷。jiù guò héng táng zhōng bù dù,měi wén qīng qū zhé zēng xī。
秋初已共黄淤老,花尽难禁白露晞。qiū chū yǐ gòng huáng yū lǎo,huā jǐn nán jìn bái lù xī。
园事纵非能勿感,剩看凉柳自依依。yuán shì zòng fēi néng wù gǎn,shèng kàn liáng liǔ zì yī yī。

枯荷

黄节

如今追忆年前事,疏雨城东春正归。rú jīn zhuī yì nián qián shì,shū yǔ chéng dōng chūn zhèng guī。
湖堧晚逢初写照,菱歌才罢更闻欷。hú ruán wǎn féng chū xiě zhào,líng gē cái bà gèng wén xī。
不同萍泊随波狎,自敛霜痕避日晞。bù tóng píng pō suí bō xiá,zì liǎn shuāng hén bì rì xī。
只是当时未零落,汀莎塘荇岂堪依。zhǐ shì dāng shí wèi líng luò,tīng shā táng xìng qǐ kān yī。

枯荷

黄节

黄菊已花红柿熟,渐寒人不与秋归。huáng jú yǐ huā hóng shì shú,jiàn hán rén bù yǔ qiū guī。
便成紫菂心心苦,坐感霜蓬累累欷。biàn chéng zǐ dì xīn xīn kǔ,zuò gǎn shuāng péng lèi lèi xī。
病信远愁腴顿减,泪妆谁见粉初晞。bìng xìn yuǎn chóu yú dùn jiǎn,lèi zhuāng shuí jiàn fěn chū xī。
风尘塞外能重遇,旧约惟吾悔未依。fēng chén sāi wài néng zhòng yù,jiù yuē wéi wú huǐ wèi yī。

枯荷

黄节

凭谁更语秋消息,一意苍凉有雁归。píng shuí gèng yǔ qiū xiāo xī,yī yì cāng liáng yǒu yàn guī。
往事江空如梦了,别来秋换至今欷。wǎng shì jiāng kōng rú mèng le,bié lái qiū huàn zhì jīn xī。
丝丝断梗根犹属,浥浥寒泉泪未晞。sī sī duàn gěng gēn yóu shǔ,yì yì hán quán lèi wèi xī。
不似白鸥能自放,晚寻风叶暂相依。bù shì bái ōu néng zì fàng,wǎn xún fēng yè zàn xiāng yī。

十月南归,过北园,茗柯置酒话旧,留题一首

黄节

故园兵火七年间,梦里常悬北郭山。gù yuán bīng huǒ qī nián jiān,mèng lǐ cháng xuán běi guō shān。
垄墓欲依云自远,溪堂重过水犹潺。lǒng mù yù yī yún zì yuǎn,xī táng zhòng guò shuǐ yóu chán。
与言野叟疑非世,已倦林乌识始还。yǔ yán yě sǒu yí fēi shì,yǐ juàn lín wū shí shǐ hái。
可奈栖栖复行役,暂凭樽酒慰时艰。kě nài qī qī fù xíng yì,zàn píng zūn jiǔ wèi shí jiān。

元日得胡伯孝书作答

黄节

南归寻复北来初,倦客栖遑入岁除。nán guī xún fù běi lái chū,juàn kè qī huáng rù suì chú。
后屋渐生逾腊柳,西湖方报去年书。hòu wū jiàn shēng yú là liǔ,xī hú fāng bào qù nián shū。
雪馀得暖多非料,世乱逢春百不如。xuě yú dé nuǎn duō fēi liào,shì luàn féng chūn bǎi bù rú。
可叹山阴诸大至,更无缄札到穷居。kě tàn shān yīn zhū dà zhì,gèng wú jiān zhá dào qióng jū。

崇效寺看牡丹同瘿公

黄节

海棠已过丁香尽,毋负牡丹开匝旬。hǎi táng yǐ guò dīng xiāng jǐn,wú fù mǔ dān kāi zā xún。
递岁一过尝及盛,恶风无日不愁春。dì suì yī guò cháng jí shèng,è fēng wú rì bù chóu chūn。
芳樽迟客僧忙煞,楸树兼花地斩新。fāng zūn chí kè sēng máng shā,qiū shù jiān huā dì zhǎn xīn。
未了长年今日事,栏边同是旧游人。wèi le zhǎng nián jīn rì shì,lán biān tóng shì jiù yóu rén。

潘安素乞题其先德峄琴学士西园涉趣图

黄节

武林一再寻游处,独有西园见写真。wǔ lín yī zài xún yóu chù,dú yǒu xī yuán jiàn xiě zhēn。
地与古人争世远,乱经重葺视今频。dì yǔ gǔ rén zhēng shì yuǎn,luàn jīng zhòng qì shì jīn pín。
流风尚接同光后,雅集应惟海岳伦。liú fēng shàng jiē tóng guāng hòu,yǎ jí yīng wéi hǎi yuè lún。
讵让斜川述先德,长公遗爱在湖滨。jù ràng xié chuān shù xiān dé,zhǎng gōng yí ài zài hú bīn。

园坐

黄节

榆柳阴森荷芰香,暑风回暝作吹凉。yú liǔ yīn sēn hé jì xiāng,shǔ fēng huí míng zuò chuī liáng。
已占北候交中伏,易复先秋换一霜。yǐ zhàn běi hòu jiāo zhōng fú,yì fù xiān qiū huàn yī shuāng。
恶饮孰知吾病渴,去人时见鸟归忙。è yǐn shú zhī wú bìng kě,qù rén shí jiàn niǎo guī máng。
未能静遣今宵意,隔坐闻歌兀自伤。wèi néng jìng qiǎn jīn xiāo yì,gé zuò wén gē wù zì shāng。