古诗词

玄涤楼

孙传庭

繄我搆此楼,我意殊有托。yī wǒ gòu cǐ lóu,wǒ yì shū yǒu tuō。
得翁名我楼,与我意殊若。dé wēng míng wǒ lóu,yǔ wǒ yì shū ruò。
我楼倚高峰,我楼环大泽。wǒ lóu yǐ gāo fēng,wǒ lóu huán dà zé。
上可拂丹霄,下可淩广漠。shàng kě fú dān xiāo,xià kě líng guǎng mò。
辟暑接凉台,飞云连杰阁。pì shǔ jiē liáng tái,fēi yún lián jié gé。
秀木种千章,繁荫深相错。xiù mù zhǒng qiān zhāng,fán yīn shēn xiāng cuò。
名花莳百种,娇艳竞芳萼。míng huā shí bǎi zhǒng,jiāo yàn jìng fāng è。
累石以为山,森森翠如削。lèi shí yǐ wèi shān,sēn sēn cuì rú xuē。
引泉以为池,濯濯清可酌。yǐn quán yǐ wèi chí,zhuó zhuó qīng kě zhuó。
菽麦满四原,阡陌附城郭。shū mài mǎn sì yuán,qiān mò fù chéng guō。
春可眺平畴,秋可省收穫。chūn kě tiào píng chóu,qiū kě shěng shōu huò。
于此得一名,取义总非薄。yú cǐ dé yī míng,qǔ yì zǒng fēi báo。
翁也不谓然,冥心为深索。wēng yě bù wèi rán,míng xīn wèi shēn suǒ。
谓余有心人,尘氛早卸却。wèi yú yǒu xīn rén,chén fēn zǎo xiè què。
自能脱轩冕,非徒擅丘壑。zì néng tuō xuān miǎn,fēi tú shàn qiū hè。
玄涤为我题,岂以示微谑。xuán dí wèi wǒ tí,qǐ yǐ shì wēi xuè。
千古有秘藏,任人自领略。qiān gǔ yǒu mì cáng,rèn rén zì lǐng lüè。
奈何当我辈,此道致沦落。nài hé dāng wǒ bèi,cǐ dào zhì lún luò。
卑者耽世缘,高者恣清乐。bēi zhě dān shì yuán,gāo zhě zì qīng lè。
讵知性命间,一毫无所著。jù zhī xìng mìng jiān,yī háo wú suǒ zhù。
元不贵豪华,亦不崇寂寞。yuán bù guì háo huá,yì bù chóng jì mò。
东山妓堪呕,北海宾亦恶。dōng shān jì kān ǒu,běi hǎi bīn yì è。
陶令无弦琴,亦似涉穿凿。táo lìng wú xián qín,yì shì shè chuān záo。
谆谆五男儿,先生已受缚。zhūn zhūn wǔ nán ér,xiān shēng yǐ shòu fù。
绎翁玄涤指,竖儒漫相愕。yì wēng xuán dí zhǐ,shù rú màn xiāng è。
太玄本无玄,当从实地作。tài xuán běn wú xuán,dāng cóng shí dì zuò。
欲扣众妙门,一切非糟粕。yù kòu zhòng miào mén,yī qiè fēi zāo pò。
扬子谬致疑,毋乃见未扩。yáng zi miù zhì yí,wú nǎi jiàn wèi kuò。
如此玄自存,宁复待疏瀹。rú cǐ xuán zì cún,níng fù dài shū yuè。
涤于何处施,愚人难索摸。dí yú hé chù shī,yú rén nán suǒ mō。
伎俩日纷纭,神理常浑噩。jì liǎ rì fēn yún,shén lǐ cháng hún è。
譬借匠石斤,为削鼻端垩。pì jiè jiàng shí jīn,wèi xuē bí duān è。
譬就良医鎞,为割眼中膜。pì jiù liáng yī bī,wèi gē yǎn zhōng mó。
涤尽乃见玄,玄亦于何橐。dí jǐn nǎi jiàn xuán,xuán yì yú hé tuó。
所以真如性,无病亦无药。suǒ yǐ zhēn rú xìng,wú bìng yì wú yào。
惟余具微慧,雅志在寥廓。wéi yú jù wēi huì,yǎ zhì zài liáo kuò。
尽日此楼上,万念归陨箨。jǐn rì cǐ lóu shàng,wàn niàn guī yǔn tuò。
醒坐倦即眠,羹藜而食藿。xǐng zuò juàn jí mián,gēng lí ér shí huò。
间亦窥典坟,不效张华博。jiān yì kuī diǎn fén,bù xiào zhāng huá bó。
有仆不裹头,有婢长赤脚。yǒu pū bù guǒ tóu,yǒu bì zhǎng chì jiǎo。
庭并无悬鱼,门安知罗雀。tíng bìng wú xuán yú,mén ān zhī luó què。
如此而已矣,翁其发一噱。rú cǐ ér yǐ yǐ,wēng qí fā yī jué。
孙传庭

孙传庭

明代州振武卫人,字伯雅,一说字百雅,号白谷。万历四十七年进士。授永城知县,以才调商丘。天启中,历吏部主事、郎中。魏忠贤乱政,乞归。崇祯八年,由验封郎中超迁顺天府丞。陕西农民军势盛,地方人谓巡抚庸懦,乃推边才用传庭。次年赴抚陕。在任严征发期会,一切以军法办事,擒杀高迎祥、蝎子块(拓养坤)等。与本兵杨嗣昌之议不合,遂相矛盾。十一年,与曹变蛟大破李自成。关中无战事。旋以清兵入畿辅,被召入卫,要求见帝面陈大计。为杨嗣昌所诬,下狱。十五年,陕督汪乔年败死,开封危急,乃起兵部侍郎,总督陕西。以朝命促战,出兵河南,败于郏县。还陕后,备战练兵。明年加尚书,称督师。复以朝命促战,不得已而出兵,败于汝州,退至潼关而死。谥忠靖。有《白谷集》、《鉴劳录》。 孙传庭的作品>>

猜您喜欢

别山

孙传庭

看山殊慰十年盟,隐计犹怜尚未成。kàn shān shū wèi shí nián méng,yǐn jì yóu lián shàng wèi chéng。
到日云霞如有意,归时猿鹤岂无情。dào rì yún xiá rú yǒu yì,guī shí yuán hè qǐ wú qíng。
丹崖翠壁皆留咏,瑶草琪花半识名。dān yá cuì bì jiē liú yǒng,yáo cǎo qí huā bàn shí míng。
此去清凉应笑我,劳劳城市欲何营。cǐ qù qīng liáng yīng xiào wǒ,láo láo chéng shì yù hé yíng。

别山

孙传庭

又驱匹马向风尘,回首名山漫怆神。yòu qū pǐ mǎ xiàng fēng chén,huí shǒu míng shān màn chuàng shén。
身类向平终有属,宅如谢脁久为邻。shēn lèi xiàng píng zhōng yǒu shǔ,zhái rú xiè tiǎo jiǔ wèi lín。
林峦此会成知己,杖履重来是故人。lín luán cǐ huì chéng zhī jǐ,zhàng lǚ zhòng lái shì gù rén。
蹑磴探萝仍有日,攒峰列巘莫相嗔。niè dèng tàn luó réng yǒu rì,zǎn fēng liè yǎn mò xiāng chēn。

风雅堂菊为从人髡去田御宿大参以诗见慰次答

孙传庭

忻分玉蕊带霜来,清艳元宜曲径栽。xīn fēn yù ruǐ dài shuāng lái,qīng yàn yuán yí qū jìng zāi。
色映图书堪寂寞,香生几席足徘徊。sè yìng tú shū kān jì mò,xiāng shēng jǐ xí zú pái huái。
披心有客频邀赏,摩顶何人苦见催。pī xīn yǒu kè pín yāo shǎng,mó dǐng hé rén kǔ jiàn cuī。
岂是使君一顾后,漫将花事等闲开。qǐ shì shǐ jūn yī gù hòu,màn jiāng huā shì děng xián kāi。

闰中秋夜田御宿大参携樽饮余映碧园

孙传庭

又见长空好月来,明河如洗净无埃。yòu jiàn zhǎng kōng hǎo yuè lái,míng hé rú xǐ jìng wú āi。
天开霁景重飞镜,人聚芳筵再举杯。tiān kāi jì jǐng zhòng fēi jìng,rén jù fāng yán zài jǔ bēi。
铁骑销氛清朔漠,银蟾泻影静楼台。tiě qí xiāo fēn qīng shuò mò,yín chán xiè yǐng jìng lóu tái。
扳留未尽登临意,明日还应醉一回。bān liú wèi jǐn dēng lín yì,míng rì hái yīng zuì yī huí。

闰中秋夜田御宿大参携樽饮余映碧园

孙传庭

瑶台此夕望弥新,漫欲高飞问玉轮。yáo tái cǐ xī wàng mí xīn,màn yù gāo fēi wèn yù lún。
天与山园留飒爽,月随好客振精神。tiān yǔ shān yuán liú sà shuǎng,yuè suí hǎo kè zhèn jīng shén。
衣沾桂气香逾远,盏落蟾光影更真。yī zhān guì qì xiāng yú yuǎn,zhǎn luò chán guāng yǐng gèng zhēn。
忽忆前朝登眺处,边云满目正愁人。hū yì qián cháo dēng tiào chù,biān yún mǎn mù zhèng chóu rén。

樊淑鲁以九日灯下作见示次答

孙传庭

冷署栖迟意不违,更逢佳节与诗宜。lěng shǔ qī chí yì bù wéi,gèng féng jiā jié yǔ shī yí。
斗星错落惊新赋,风雨萧疏忆故篱。dòu xīng cuò luò jīng xīn fù,fēng yǔ xiāo shū yì gù lí。
吟罢襟怀还自放,狂来鬓发岂羞吹。yín bà jīn huái hái zì fàng,kuáng lái bìn fā qǐ xiū chuī。
登高有约成虚负,独傍孤灯却语谁。dēng gāo yǒu yuē chéng xū fù,dú bàng gū dēng què yǔ shuí。

樊淑鲁以九日灯下作见示次答

孙传庭

九日偏怜得句奇,诗情惟许素秋知。jiǔ rì piān lián dé jù qí,shī qíng wéi xǔ sù qiū zhī。
风尘落落谁青眼,文采翩翩尔白眉。fēng chén luò luò shuí qīng yǎn,wén cǎi piān piān ěr bái méi。
闲品霜枝飞玉屑,清分露气倒琼饴。xián pǐn shuāng zhī fēi yù xiè,qīng fēn lù qì dào qióng yí。
遥惊夜半挥毫处,笔阵犹嫌刻漏迟。yáo jīng yè bàn huī háo chù,bǐ zhèn yóu xián kè lòu chí。

题冯当之茂才春雪斋次御宿韵

孙传庭

春满高齐雪未阑,萧然一榻此中安。chūn mǎn gāo qí xuě wèi lán,xiāo rán yī tà cǐ zhōng ān。
吴钩拂拭分朝霁,邺架抽翻映夜寒。wú gōu fú shì fēn cháo jì,yè jià chōu fān yìng yè hán。
人是瑶林呈积素,诗成玉涧涌飞湍。rén shì yáo lín chéng jī sù,shī chéng yù jiàn yǒng fēi tuān。
漫因郢曲怜孤调,并奏于今有二难。màn yīn yǐng qū lián gū diào,bìng zòu yú jīn yǒu èr nán。

题冯当之茂才春雪斋次御宿韵

孙传庭

春雪霏霏覆画阑,美人幽况足相安。chūn xuě fēi fēi fù huà lán,měi rén yōu kuàng zú xiāng ān。
文章堪与春争丽,气韵原同雪并寒。wén zhāng kān yǔ chūn zhēng lì,qì yùn yuán tóng xuě bìng hán。
太液池边浮瑞霭,峨眉山半落清湍。tài yè chí biān fú ruì ǎi,é méi shān bàn luò qīng tuān。
冯君收入空斋里,愧我留题得句难。féng jūn shōu rù kōng zhāi lǐ,kuì wǒ liú tí dé jù nán。

挽杨斗玉少参

孙传庭

蒿里幽沉掩夕阳,陇云愁抱海天长。hāo lǐ yōu chén yǎn xī yáng,lǒng yún chóu bào hǎi tiān zhǎng。
赐帷自切明君惠,裹革徒深义士伤。cì wéi zì qiè míng jūn huì,guǒ gé tú shēn yì shì shāng。
血洒江氛终化碧,骨埋冀野旧飞黄。xuè sǎ jiāng fēn zhōng huà bì,gǔ mái jì yě jiù fēi huáng。
招魂欲赋重搔首,风雨潇潇下白杨。zhāo hún yù fù zhòng sāo shǒu,fēng yǔ xiāo xiāo xià bái yáng。

挽杨斗玉少参

孙传庭

一柱天南正倚君,俄惊地下促修文。yī zhù tiān nán zhèng yǐ jūn,é jīng dì xià cù xiū wén。
无人不欲歌黄鸟,有母那堪舍白云。wú rén bù yù gē huáng niǎo,yǒu mǔ nà kān shě bái yún。
历尽艰辛惟远道,到来愁惨独孤坟。lì jǐn jiān xīn wéi yuǎn dào,dào lái chóu cǎn dú gū fén。
关河摇落逢秋暮,满目松楸对夕曛。guān hé yáo luò féng qiū mù,mǎn mù sōng qiū duì xī xūn。

挽杨斗玉少参

孙传庭

寻常死别已难禁,况复知交感倍深。xún cháng sǐ bié yǐ nán jìn,kuàng fù zhī jiāo gǎn bèi shēn。
郢曲昔曾先我赋,楚词今为吊君吟。yǐng qū xī céng xiān wǒ fù,chǔ cí jīn wèi diào jūn yín。
春风共啖红绫饼,流水谁听绿绮琴。chūn fēng gòng dàn hóng líng bǐng,liú shuǐ shuí tīng lǜ qǐ qín。
一往顿成千载恨,几回清泪欲沾襟。yī wǎng dùn chéng qiān zài hèn,jǐ huí qīng lèi yù zhān jīn。

挽杨斗玉少参

孙传庭

愁瞻素旐下荒原,执绋伤心不可言。chóu zhān sù zhào xià huāng yuán,zhí fú shāng xīn bù kě yán。
梁狱上书应有恨,楚臣作赋本多冤。liáng yù shàng shū yīng yǒu hèn,chǔ chén zuò fù běn duō yuān。
河山斗北千年气,风雨滇南万里魂。hé shān dòu běi qiān nián qì,fēng yǔ diān nán wàn lǐ hún。
有友如余殊任侠,安能为尔叫天阍。yǒu yǒu rú yú shū rèn xiá,ān néng wèi ěr jiào tiān hūn。

挽杨斗玉少参

孙传庭

归来魂梦久相恬,困倚孤帏漫自嫌。guī lái hún mèng jiǔ xiāng tián,kùn yǐ gū wéi màn zì xián。
颈厌鹤长难学短,味谙荼苦反疑甜。jǐng yàn hè zhǎng nán xué duǎn,wèi ān tú kǔ fǎn yí tián。
人情冷与秋风并,世路蒙如夜色兼。rén qíng lěng yǔ qiū fēng bìng,shì lù méng rú yè sè jiān。
怪杀屈原原未醒,卜居何用拂龟占。guài shā qū yuán yuán wèi xǐng,bo jū hé yòng fú guī zhàn。

秋兴四首用田御宿大参韵

孙传庭

落木萧萧叶渐稀,客闲犹厌岫云飞。luò mù xiāo xiāo yè jiàn xī,kè xián yóu yàn xiù yún fēi。
三秋卧病逢迎少,十载为郎踪迹微。sān qiū wò bìng féng yíng shǎo,shí zài wèi láng zōng jì wēi。
兵火自馀松菊径,风霜不碍薜萝衣。bīng huǒ zì yú sōng jú jìng,fēng shuāng bù ài bì luó yī。
故人漫切弹冠望,为语西山蕨正肥。gù rén màn qiè dàn guān wàng,wèi yǔ xī shān jué zhèng féi。