古诗词

点苍山歌赠雪屏赵考功

唐顺之

点苍山,十九峰,峰峰巧削玉芙蓉,炎天赤日雪不融。diǎn cāng shān,shí jiǔ fēng,fēng fēng qiǎo xuē yù fú róng,yán tiān chì rì xuě bù róng。
峰顶涌出十九泉,一峰一泉相萦缠,流到峰前共一川。fēng dǐng yǒng chū shí jiǔ quán,yī fēng yī quán xiāng yíng chán,liú dào fēng qián gòng yī chuān。
雪花乱落绿波里,迭岛连洲镜中起,是为巨海名西洱。xuě huā luàn luò lǜ bō lǐ,dié dǎo lián zhōu jìng zhōng qǐ,shì wèi jù hǎi míng xī ěr。
蒙舍当年控百蛮,山水中间凿两关,一夫守此百不攀。méng shě dāng nián kòng bǎi mán,shān shuǐ zhōng jiān záo liǎng guān,yī fū shǒu cǐ bǎi bù pān。
圣代垂裳九夷附,此地千秋罢烽戍,洱海行人日夜渡。shèng dài chuí shang jiǔ yí fù,cǐ dì qiān qiū bà fēng shù,ěr hǎi xíng rén rì yè dù。
剪除蓬藋疏街衢,歌钟绮衣盈路隅,昔日不毛今雄都。jiǎn chú péng diào shū jiē qú,gē zhōng qǐ yī yíng lù yú,xī rì bù máo jīn xióng dōu。
山中鸡犬散不取,山下乌蛮种禾黍,况乃儒风似邹鲁。shān zhōng jī quǎn sàn bù qǔ,shān xià wū mán zhǒng hé shǔ,kuàng nǎi rú fēng shì zōu lǔ。
纷纷犀象走王庭,怪石亦具山水形,尽辇中州作画屏。fēn fēn xī xiàng zǒu wáng tíng,guài shí yì jù shān shuǐ xíng,jǐn niǎn zhōng zhōu zuò huà píng。
羡君结庐山之窟,窗里诸峰互出没,夜夜读书常映雪。xiàn jūn jié lú shān zhī kū,chuāng lǐ zhū fēng hù chū méi,yè yè dú shū cháng yìng xuě。
十年簪笏系朝班,位高官要身不闲,惟有清梦到故山。shí nián zān hù xì cháo bān,wèi gāo guān yào shēn bù xián,wéi yǒu qīng mèng dào gù shān。
余亦平生好奇者,一说名山心若洒,何时与君共坐雪峰下。yú yì píng shēng hǎo qí zhě,yī shuō míng shān xīn ruò sǎ,hé shí yǔ jūn gòng zuò xuě fēng xià。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

蓟镇忆弟正之试南都

唐顺之

狗马病多经绝塞,棣华室远隔南天。gǒu mǎ bìng duō jīng jué sāi,dì huá shì yuǎn gé nán tiān。
每思原上听鸣鹡,始讶山头望跕鸢。měi sī yuán shàng tīng míng jí,shǐ yà shān tóu wàng diǎn yuān。
可以去乎仍恋禄,无能为也更筹边。kě yǐ qù hū réng liàn lù,wú néng wèi yě gèng chóu biān。
头颅长尽山林骨,木食莎衣信有缘。tóu lú zhǎng jǐn shān lín gǔ,mù shí shā yī xìn yǒu yuán。

谒夷齐庙

唐顺之

为仰风流百世希,长歌招隐坐渔矶。wèi yǎng fēng liú bǎi shì xī,zhǎng gē zhāo yǐn zuò yú jī。
昔人何处群麋鹿,此地深秋尚蕨薇。xī rén hé chù qún mí lù,cǐ dì shēn qiū shàng jué wēi。
征诛揖逊有今古,饿显禄隐无是非。zhēng zhū yī xùn yǒu jīn gǔ,è xiǎn lù yǐn wú shì fēi。
但使斯人皆可侣,不妨到处坐朝衣。dàn shǐ sī rén jiē kě lǚ,bù fáng dào chù zuò cháo yī。

八月五日顺义道中望阙一首时近万寿节四日也

唐顺之

几时承遣出彤闱,寒暑俄惊节候非。jǐ shí chéng qiǎn chū tóng wéi,hán shǔ é jīng jié hòu fēi。
霜陨塞门犹葛屦,风凄朔野亦絺衣。shuāng yǔn sāi mén yóu gé jù,fēng qī shuò yě yì chī yī。
中秋诞圣金晶会,百里瞻天紫气围。zhōng qiū dàn shèng jīn jīng huì,bǎi lǐ zhān tiān zǐ qì wéi。
日与长安俱近处,莫陪鹓列转依依。rì yǔ zhǎng ān jù jìn chù,mò péi yuān liè zhuǎn yī yī。

顺义公馆次壁间韵

唐顺之

虏入山前山后州,控弦万骑此屯留。lǔ rù shān qián shān hòu zhōu,kòng xián wàn qí cǐ tún liú。
四郊垒壁犹余警,十载疮痍尚未收。sì jiāo lěi bì yóu yú jǐng,shí zài chuāng yí shàng wèi shōu。
野长蒿莱仍课马,兵佥子弟更防秋。yě zhǎng hāo lái réng kè mǎ,bīng qiān zi dì gèng fáng qiū。
使臣多愧询民瘼,自咏小东谁为酬。shǐ chén duō kuì xún mín mò,zì yǒng xiǎo dōng shuí wèi chóu。

黄花镇拜圣诞

唐顺之

珥貂拗砌曾为吏,握节封强又此行。ěr diāo ǎo qì céng wèi lì,wò jié fēng qiáng yòu cǐ xíng。
日近长安无百里,星回帝座正三更。rì jìn zhǎng ān wú bǎi lǐ,xīng huí dì zuò zhèng sān gèng。
箫韶律应军中乐,羽卫光摇塞上旌。xiāo sháo lǜ yīng jūn zhōng lè,yǔ wèi guāng yáo sāi shàng jīng。
廿载违颜江海远,却因咫尺重含情。niàn zài wéi yán jiāng hǎi yuǎn,què yīn zhǐ chǐ zhòng hán qíng。

介溪相公见赠次韵

唐顺之

不才黾勉从王事,戎马驱驰南北仍。bù cái mǐn miǎn cóng wáng shì,róng mǎ qū chí nán běi réng。
意气本非投笔客,生涯聊似出山僧。yì qì běn fēi tóu bǐ kè,shēng yá liáo shì chū shān sēng。
兵谋岂足窥韬豹,国士犹惭赋大□。bīng móu qǐ zú kuī tāo bào,guó shì yóu cán fù dà。
赖有庙谟曾密授,海氛应见计时澄。lài yǒu miào mó céng mì shòu,hǎi fēn yīng jiàn jì shí chéng。

月夜渡蛟门

唐顺之

大洋万里无拳石,却见群山亘海中。dà yáng wàn lǐ wú quán shí,què jiàn qún shān gèn hǎi zhōng。
忽然石壁开双峡,坐觉楼船耸半空。hū rán shí bì kāi shuāng xiá,zuò jué lóu chuán sǒng bàn kōng。
岛以户宽延满月,潮缘口窄弄惊风。dǎo yǐ hù kuān yán mǎn yuè,cháo yuán kǒu zhǎi nòng jīng fēng。
谁能一矢穿蛟窟,只忆枞阳汉武雄。shuí néng yī shǐ chuān jiāo kū,zhǐ yì cōng yáng hàn wǔ xióng。

三沙抱病夜坐柬默林督府

唐顺之

领军韦睿本清癯,药裹常随倚剑余。lǐng jūn wéi ruì běn qīng qú,yào guǒ cháng suí yǐ jiàn yú。
日御短衣巡壁垒,夜支倦体阅军书。rì yù duǎn yī xún bì lěi,yè zhī juàn tǐ yuè jūn shū。
莫愁深苇难搜矱,试算穷巢易扫除。mò chóu shēn wěi nán sōu yuē,shì suàn qióng cháo yì sǎo chú。
虎将眼中谁可仗,伫闻幕府策何如。hǔ jiāng yǎn zhōng shuí kě zhàng,zhù wén mù fǔ cè hé rú。

浙中流言王游击丧师二三千者又闻总督默林公将至太仓诗以自咎并以志喜云耳

唐顺之

兵略元非素所闻,疏才多愧荐书勤。bīng lüè yuán fēi sù suǒ wén,shū cái duō kuì jiàn shū qín。
自知薄相难成事,共笑狂谋易偾军。zì zhī báo xiāng nán chéng shì,gòng xiào kuáng móu yì fèn jūn。
雄阃岂堪分玉节,岩扉只合伴松云。xióng kǔn qǐ kān fēn yù jié,yán fēi zhǐ hé bàn sōng yún。
困山绣斧深悬望,伫看神机静海氛。kùn shān xiù fǔ shēn xuán wàng,zhù kàn shén jī jìng hǎi fēn。

三沙病后夜起玩月书怀

唐顺之

军中元不解衣裳,夜倚危樯歌慨慷。jūn zhōng yuán bù jiě yī shang,yè yǐ wēi qiáng gē kǎi kāng。
巳惯羸躯常食少,从教短发尚心长。sì guàn léi qū cháng shí shǎo,cóng jiào duǎn fā shàng xīn zhǎng。
海能尽月空无水,潮定期风飒有铓。hǎi néng jǐn yuè kōng wú shuǐ,cháo dìng qī fēng sà yǒu máng。
不为督师经远涉,何由此地玩清光。bù wèi dū shī jīng yuǎn shè,hé yóu cǐ dì wán qīng guāng。

海上归来病手足疮兼血疾伏枕

唐顺之

瘦骨迂才堪窃笑,岂能万里事横行。shòu gǔ yū cái kān qiè xiào,qǐ néng wàn lǐ shì héng xíng。
一身自试妖狐穴,六月深驱瘴海兵。yī shēn zì shì yāo hú xué,liù yuè shēn qū zhàng hǎi bīng。
陈汤挛痹缘西域,韦睿虚羸为北征。chén tāng luán bì yuán xī yù,wéi ruì xū léi wèi běi zhēng。
我愧古人无万一,却令二病偶然并。wǒ kuì gǔ rén wú wàn yī,què lìng èr bìng ǒu rán bìng。

赴官扬州与左妹夫两弟鹤儿白婿登金山坐禅房一首

唐顺之

衰颜久欲寄名山,江国征师几往还。shuāi yán jiǔ yù jì míng shān,jiāng guó zhēng shī jǐ wǎng hái。
隔水空知恋桑梓,纡筹岂足静夷蛮。gé shuǐ kōng zhī liàn sāng zǐ,yū chóu qǐ zú jìng yí mán。
淮天鹤唳军声壮,海戍乌栖战舸闲。huái tiān hè lì jūn shēng zhuàng,hǎi shù wū qī zhàn gě xián。
纵是维扬迎师急,道人且坐白云关。zòng shì wéi yáng yíng shī jí,dào rén qiě zuò bái yún guān。

松关

唐顺之

月出照松关,松阴正满地。yuè chū zhào sōng guān,sōng yīn zhèng mǎn dì。
恐有山僧归,终夜不须闭。kǒng yǒu shān sēng guī,zhōng yè bù xū bì。

梅坞

唐顺之

层冰结平川,积雪埋高树。céng bīng jié píng chuān,jī xuě mái gāo shù。
无处寄幽情,但到梅花坞。wú chù jì yōu qíng,dàn dào méi huā wù。

筠径

唐顺之

面面隔深竹,茅斋在何处。miàn miàn gé shēn zhú,máo zhāi zài hé chù。
遥闻犬吠声,试从此路去。yáo wén quǎn fèi shēng,shì cóng cǐ lù qù。