古诗词

庐山歌寄赠吴明卿时以黄门谪豫章从事

宗臣

南斗日夜敲太白,化为五老八万尺。nán dòu rì yè qiāo tài bái,huà wèi wǔ lǎo bā wàn chǐ。
并跨古螭下九江,猛风吹作倚天壁。bìng kuà gǔ chī xià jiǔ jiāng,měng fēng chuī zuò yǐ tiān bì。
手悬石镜照天门,日月东西乱相射。shǒu xuán shí jìng zhào tiān mén,rì yuè dōng xī luàn xiāng shè。
香炉之峰插其南,星辰烧作珊瑚赤。xiāng lú zhī fēng chā qí nán,xīng chén shāo zuò shān hú chì。
青天忽坠金芙蓉,九十九峰破江碧。qīng tiān hū zhuì jīn fú róng,jiǔ shí jiǔ fēng pò jiāng bì。
峰头白鹿衔紫云,紫云片片大如席。fēng tóu bái lù xián zǐ yún,zǐ yún piàn piàn dà rú xí。
石梁瀑布天上来,百折寒涛泻琥珀。shí liáng pù bù tiān shàng lái,bǎi zhé hán tāo xiè hǔ pò。
玉虹双夹孤电翔,急雷长斗银河坼。yù hóng shuāng jiā gū diàn xiáng,jí léi zhǎng dòu yín hé chè。
佛手岩前石鼓高,有时击鼓天乌号。fú shǒu yán qián shí gǔ gāo,yǒu shí jī gǔ tiān wū hào。
三五仙人惊且起,东方先生骑紫鳌。sān wǔ xiān rén jīng qiě qǐ,dōng fāng xiān shēng qí zǐ áo。
帝前大醉黄姑醪,复向瑶池窃三桃。dì qián dà zuì huáng gū láo,fù xiàng yáo chí qiè sān táo。
手把琼枝云中翱,下视八荒如秋毫。shǒu bǎ qióng zhī yún zhōng áo,xià shì bā huāng rú qiū háo。
帝也闻之恶其豪,一朝谪下庐山去。dì yě wén zhī è qí háo,yī cháo zhé xià lú shān qù。
九华之冠赤霜袍,腰间杂佩金错刀。jiǔ huá zhī guān chì shuāng páo,yāo jiān zá pèi jīn cuò dāo。
彩霞卷地飘组练,苍烟控马排旌旄。cǎi xiá juǎn dì piāo zǔ liàn,cāng yān kòng mǎ pái jīng máo。
直上峰头叫五老,五老却立呼其曹。zhí shàng fēng tóu jiào wǔ lǎo,wǔ lǎo què lì hū qí cáo。
客来餐之白凤膏,醉持龙角如持螫。kè lái cān zhī bái fèng gāo,zuì chí lóng jiǎo rú chí shì。
江间古龙声嘈嘈,倒鞭白鹿满山走。jiāng jiān gǔ lóng shēng cáo cáo,dào biān bái lù mǎn shān zǒu。
白鹿夜夜哭且吼,赤松不敢与之游。bái lù yè yè kū qiě hǒu,chì sōng bù gǎn yǔ zhī yóu。
黄石不敢与之友,树杪九江如一线。huáng shí bù gǎn yǔ zhī yǒu,shù miǎo jiǔ jiāng rú yī xiàn。
织女抽来纫吾绶,东折扶桑煮天潢。zhī nǚ chōu lái rèn wú shòu,dōng zhé fú sāng zhǔ tiān huáng。
白露金茎日五斗,西方之彗摘为帚。bái lù jīn jīng rì wǔ dòu,xī fāng zhī huì zhāi wèi zhǒu。
扫尽阊阖万古之,浮云揽尽满湘万。sǎo jǐn chāng hé wàn gǔ zhī,fú yún lǎn jǐn mǎn xiāng wàn。
里之秋色一一挂,之千杨柳我欲白。lǐ zhī qiū sè yī yī guà,zhī qiān yáng liǔ wǒ yù bái。
日借羽翰寻尔彭,蠡之左鄱阳之右。rì jiè yǔ hàn xún ěr péng,lí zhī zuǒ pó yáng zhī yòu。
不然尔跨白鹿来,北极又恐封狐啸。bù rán ěr kuà bái lù lái,běi jí yòu kǒng fēng hú xiào。
君前雄虺跳君后,我亦竟不去尔亦。jūn qián xióng huī tiào jūn hòu,wǒ yì jìng bù qù ěr yì。
竟不来袖中彩绳,十万里直系庐山。jìng bù lái xiù zhōng cǎi shéng,shí wàn lǐ zhí xì lú shān。
入酒杯奇峰峻岭,收崔嵬白鹿暂卧。rù jiǔ bēi qí fēng jùn lǐng,shōu cuī wéi bái lù zàn wò。
玄圃台与尔共醉,三万六千日池上。xuán pǔ tái yǔ ěr gòng zuì,sān wàn liù qiān rì chí shàng。
蟠桃十度开五老,随之日日哀长跽。pán táo shí dù kāi wǔ lǎo,suí zhī rì rì āi zhǎng jì。
求归日百回然后,放尔庐山大江去。qiú guī rì bǎi huí rán hòu,fàng ěr lú shān dà jiāng qù。
东方先生还蓬莱,共驾烛龙遍九垓。dōng fāng xiān shēng hái péng lái,gòng jià zhú lóng biàn jiǔ gāi。
他日倘过庐山侧,江头拳石何有哉。tā rì tǎng guò lú shān cè,jiāng tóu quán shí hé yǒu zāi。
宗臣

宗臣

宗臣(1525~1560)明代文学家。字子相,号方城山人。兴化(今属江苏兴化)人。南宋末年著名抗金名将宗泽后人。嘉靖二十九年进士,由刑部主事调吏部,以病归,筑室百花洲上,读书其中,后历吏部稽勋员外郎,杨继盛死,臣赙以金,为严嵩所恶,出为福建参议,以御倭寇功升福建提学副使,卒官。诗文主张复古,与李攀龙等齐名,为“嘉靖七子”(后七子)之一,散文《报刘一丈书》,对当时官场丑态有所揭露,著有《宗子相集》。 宗臣的作品>>

猜您喜欢

明卿宅同元美分赋得席上笋

宗臣

二月破云根,千行碧玉新。èr yuè pò yún gēn,qiān xíng bì yù xīn。
湘痕知有日,孟泣岂兹辰。xiāng hén zhī yǒu rì,mèng qì qǐ zī chén。
酒对殊方夕,盘留故国春。jiǔ duì shū fāng xī,pán liú gù guó chūn。
吾将付风雨,片片作龙鳞。wú jiāng fù fēng yǔ,piàn piàn zuò lóng lín。

九月骤寒二首

宗臣

颇怪雷仍起,还惊雪乍飞。pǒ guài léi réng qǐ,hái jīng xuě zhà fēi。
阴阳曾世变,顺逆总天威。yīn yáng céng shì biàn,shùn nì zǒng tiān wēi。
白马纷传檄,黄龙正合围。bái mǎ fēn chuán xí,huáng lóng zhèng hé wéi。
北风休更急,汉卒夜无衣。běi fēng xiū gèng jí,hàn zú yè wú yī。

九月骤寒二首

宗臣

摇落一何甚,西风起大荒。yáo luò yī hé shén,xī fēng qǐ dà huāng。
黄霾吹欲立,白雁急分行。huáng mái chuī yù lì,bái yàn jí fēn xíng。
倚槛深看雨,悬灯数问觞。yǐ kǎn shēn kàn yǔ,xuán dēng shù wèn shāng。
流离满天地,兹夜不堪长。liú lí mǎn tiān dì,zī yè bù kān zhǎng。

赋得席上菊

宗臣

一枝吾在把,不必向篱东。yī zhī wú zài bǎ,bù bì xiàng lí dōng。
秋色近相媚,寒香夜可终。qiū sè jìn xiāng mèi,hán xiāng yè kě zhōng。
酒来疑泛白,烛灭似愁红。jiǔ lái yí fàn bái,zhú miè shì chóu hóng。
好为携怀袖,玄霜下远空。hǎo wèi xié huái xiù,xuán shuāng xià yuǎn kōng。

雪夜访明卿病时有客因简元美

宗臣

伏枕寒仍立,传杯深可停。fú zhěn hán réng lì,chuán bēi shēn kě tíng。
雪吹天地白,山掩薜萝青。xuě chuī tiān dì bái,shān yǎn bì luó qīng。
耳目予今病,浮沉尔昨醒。ěr mù yǔ jīn bìng,fú chén ěr zuó xǐng。
客言能鼓瑟,或恐是湘灵。kè yán néng gǔ sè,huò kǒng shì xiāng líng。

雪夜访明卿病时有客因简元美

宗臣

夜色流燕树,寒霾失蓟门。yè sè liú yàn shù,hán mái shī jì mén。
予难歌白雪,尔岂妒涓尊。yǔ nán gē bái xuě,ěr qǐ dù juān zūn。
日月凭双眼,乾坤阻片言。rì yuè píng shuāng yǎn,qián kūn zǔ piàn yán。
坐来心万里,忽欲问昆仑。zuò lái xīn wàn lǐ,hū yù wèn kūn lún。

九日

宗臣

九日吾家会,遥怜骨肉欢。jiǔ rì wú jiā huì,yáo lián gǔ ròu huān。
一身怀橘负,群弟把萸难。yī shēn huái jú fù,qún dì bǎ yú nán。
蜀道向愁险,楚江今更寒。shǔ dào xiàng chóu xiǎn,chǔ jiāng jīn gèng hán。
白云空荏苒,可得故园看。bái yún kōng rěn rǎn,kě dé gù yuán kàn。

秋风

宗臣

秋风吹万里,一夜过扶桑。qiū fēng chuī wàn lǐ,yī yè guò fú sāng。
落叶碎难扫,孤鸿高自翔。luò yè suì nán sǎo,gū hóng gāo zì xiáng。
登楼来朔雨,倚剑下胡霜。dēng lóu lái shuò yǔ,yǐ jiàn xià hú shuāng。
闻道喻关使,飞书入建章。wén dào yù guān shǐ,fēi shū rù jiàn zhāng。

东皋隐居为子与尊人赋

宗臣

避世亦何甚,空山一钓台。bì shì yì hé shén,kōng shān yī diào tái。
幽人瑶瑟至,稚子石门开。yōu rén yáo sè zhì,zhì zi shí mén kāi。
白发照秋水,青天落夜杯。bái fā zhào qiū shuǐ,qīng tiān luò yè bēi。
近云常五色,或恐汉麻来。jìn yún cháng wǔ sè,huò kǒng hàn má lái。

得子与离家消息

宗臣

使者发湖千,千山摇岁寒。shǐ zhě fā hú qiān,qiān shān yáo suì hán。
渔樵心或负,烽燧鬓应残。yú qiáo xīn huò fù,fēng suì bìn yīng cán。
青雀凌风上,黄河落木看。qīng què líng fēng shàng,huáng hé luò mù kàn。
貂裘须早御,朔雪满长安。diāo qiú xū zǎo yù,shuò xuě mǎn zhǎng ān。

东皋隐居为子与尊人赋

宗臣

一径斜临水,长汀曲抱沙。yī jìng xié lín shuǐ,zhǎng tīng qū bào shā。
古来鸿鹄侣,霅上白云家。gǔ lái hóng gǔ lǚ,zhà shàng bái yún jiā。
种橘开新溜,寻芝数落霞。zhǒng jú kāi xīn liū,xún zhī shù luò xiá。
武陵溪不远,石壁有桃花。wǔ líng xī bù yuǎn,shí bì yǒu táo huā。

东皋隐居为子与尊人赋

宗臣

天目三千尺,高楼第一峰。tiān mù sān qiān chǐ,gāo lóu dì yī fēng。
瀑来飞万马,石削起双龙。pù lái fēi wàn mǎ,shí xuē qǐ shuāng lóng。
白日江华细,朱霞海色封。bái rì jiāng huá xì,zhū xiá hǎi sè fēng。
行歌秋更好,散发弄芙蓉。xíng gē qiū gèng hǎo,sàn fā nòng fú róng。

东皋隐居为子与尊人赋

宗臣

亦抱杞人念,其如苕水幽。yì bào qǐ rén niàn,qí rú sháo shuǐ yōu。
手携青玉杖,坐老白蘋洲。shǒu xié qīng yù zhàng,zuò lǎo bái píng zhōu。
万象秋如滴,群峰日乱流。wàn xiàng qiū rú dī,qún fēng rì luàn liú。
太湖三百顷,处处不惊鸥。tài hú sān bǎi qǐng,chù chù bù jīng ōu。

怀李伯章

宗臣

故园栖隐处,何得尔为群。gù yuán qī yǐn chù,hé dé ěr wèi qún。
握手先朝雨,论心到暮云。wò shǒu xiān cháo yǔ,lùn xīn dào mù yún。
江湖双鬓短,日月两秋分。jiāng hú shuāng bìn duǎn,rì yuè liǎng qiū fēn。
岂有同心者,令予不念君。qǐ yǒu tóng xīn zhě,lìng yǔ bù niàn jūn。

简陈使君

宗臣

父老书频至,疮痍叹未醒。fù lǎo shū pín zhì,chuāng yí tàn wèi xǐng。
长怀闽日白,难照楚山青。zhǎng huái mǐn rì bái,nán zhào chǔ shān qīng。
野兕稍离室,河鱼更入庭。yě sì shāo lí shì,hé yú gèng rù tíng。
怨歌满天地,不遣仗君听。yuàn gē mǎn tiān dì,bù qiǎn zhàng jūn tīng。