古诗词

朱用和招饮因忆其尊人晓岚先生饮酒之乐怆然出涕送赠一首

陈曾寿

美酒易尽悲难空,平生风义怀朱翁。měi jiǔ yì jǐn bēi nán kōng,píng shēng fēng yì huái zhū wēng。
翁昔酿酒鉴湖侧,百二十瓮堆醇醲。wēng xī niàng jiǔ jiàn hú cè,bǎi èr shí wèng duī chún nóng。
酒成跌宕走京国,意轻万户豪千钟。jiǔ chéng diē dàng zǒu jīng guó,yì qīng wàn hù háo qiān zhōng。
归来经年卧酒病,百药尝尽如神农。guī lái jīng nián wò jiǔ bìng,bǎi yào cháng jǐn rú shén nóng。
佐军粤西鏺积寇,偶探囊底收奇功。zuǒ jūn yuè xī pō jī kòu,ǒu tàn náng dǐ shōu qí gōng。
长才老谋时不遇,晚经桑海悲衰慵。zhǎng cái lǎo móu shí bù yù,wǎn jīng sāng hǎi bēi shuāi yōng。
朝晞暮唶减食寐,国之舒惨如在躬。cháo xī mù zé jiǎn shí mèi,guó zhī shū cǎn rú zài gōng。
却寻故居武林市,十年久据狐兔丛。què xún gù jū wǔ lín shì,shí nián jiǔ jù hú tù cóng。
发藏多供兵子醉,急呼朋好开泥封。fā cáng duō gōng bīng zi zuì,jí hū péng hǎo kāi ní fēng。
倾写潋潋照盆盎,朋比公瑾秋历冬。qīng xiě liàn liàn zhào pén àng,péng bǐ gōng jǐn qiū lì dōng。
小车载来湖上宅,香流茵垫涎溪童。xiǎo chē zài lái hú shàng zhái,xiāng liú yīn diàn xián xī tóng。
夜归踏艇误踏浪,淋漓袜履劳燖烘。yè guī tà tǐng wù tà làng,lín lí wà lǚ láo xún hōng。
深情极意那可道,倏忽宿草埋幽宫。shēn qíng jí yì nà kě dào,shū hū sù cǎo mái yōu gōng。
海隅张饮踵公子,感旧涕出知何从。hǎi yú zhāng yǐn zhǒng gōng zi,gǎn jiù tì chū zhī hé cóng。
时移志事去日远,尊俎犹昔心谁同。shí yí zhì shì qù rì yuǎn,zūn zǔ yóu xī xīn shuí tóng。
偷生羞尘国土遇,念乱谁及君山忠。tōu shēng xiū chén guó tǔ yù,niàn luàn shuí jí jūn shān zhōng。
酒人向来少成事,荆高遗恨回悲风。jiǔ rén xiàng lái shǎo chéng shì,jīng gāo yí hèn huí bēi fēng。

陈曾寿

晚清官员、诗人。字仁先,号耐寂、复志、焦庵,家藏元代吴镇所画《苍虬图》,因以名阁,自称苍虬居士,湖北蕲水县(今浠水县)巴河陈家大岭人,状元陈沆曾孙。光绪二十九年进士,官至都察院广东监察御史,入民国,筑室杭州小南湖,以遗老自居,后曾参与张勋复辟、伪满组织等。书学苏东坡,画学宋元人。其诗工写景,能自造境界,是近代宋派诗的后起名家,与陈三立、陈衍齐名,时称海内三陈。 陈曾寿的作品>>

猜您喜欢

怀人四首强甫

陈曾寿

蕴藉能工绝妙词,最难石帚与同时。yùn jí néng gōng jué miào cí,zuì nán shí zhǒu yǔ tóng shí。
枯禅未净残生泪,地变天荒剩自知。kū chán wèi jìng cán shēng lèi,dì biàn tiān huāng shèng zì zhī。

怀人四首强甫

陈曾寿

凄馨哀艳比江迟,惨绿年华黄绢词。qī xīn āi yàn bǐ jiāng chí,cǎn lǜ nián huá huáng juàn cí。
学道耆颜哀乐淡,依然泪湿落花诗。xué dào qí yán āi lè dàn,yī rán lèi shī luò huā shī。

忆阿育王寺方丈山茶

陈曾寿

四围山色霭庭花,石磴争棋至日斜。sì wéi shān sè ǎi tíng huā,shí dèng zhēng qí zhì rì xié。
最是禅心沾惹处,当窗一树白山茶。zuì shì chán xīn zhān rě chù,dāng chuāng yī shù bái shān chá。

和苏堪夜饮三首

陈曾寿

一世难逢了了人,尊前说饼最清新。yī shì nán féng le le rén,zūn qián shuō bǐng zuì qīng xīn。
韭黄生菜兼冰雪,便与平章作好春。jiǔ huáng shēng cài jiān bīng xuě,biàn yǔ píng zhāng zuò hǎo chūn。

和苏堪夜饮三首

陈曾寿

往往闻歌鼓市中,朝朝入直对哦松。wǎng wǎng wén gē gǔ shì zhōng,cháo cháo rù zhí duì ó sōng。
不须更说同光事,风味行园可再逢。bù xū gèng shuō tóng guāng shì,fēng wèi xíng yuán kě zài féng。

和苏堪夜饮三首

陈曾寿

刘张沈李想神姿,从事谁知老更奇。liú zhāng shěn lǐ xiǎng shén zī,cóng shì shuí zhī lǎo gèng qí。
不恨古人吾不见,稼轩妙语故堪思。bù hèn gǔ rén wú bù jiàn,jià xuān miào yǔ gù kān sī。

与苏堪苕雪治芗夜饮各成三首

陈曾寿

朋比薰炉怯酒尊,寒林相对耿朝昏。péng bǐ xūn lú qiè jiǔ zūn,hán lín xiāng duì gěng cháo hūn。
看看雪霁三月暮,辛苦春工换小园。kàn kàn xuě jì sān yuè mù,xīn kǔ chūn gōng huàn xiǎo yuán。

与苏堪苕雪治芗夜饮各成三首

陈曾寿

宫禁扫除甘冗散,归来面壁却如僧。gōng jìn sǎo chú gān rǒng sàn,guī lái miàn bì què rú sēng。
多君挽出纵谈笑,亦似东风来引绳。duō jūn wǎn chū zòng tán xiào,yì shì dōng fēng lái yǐn shéng。

与苏堪苕雪治芗夜饮各成三首

陈曾寿

不欠鱼羹未拂衣,端平心事付谁知。bù qiàn yú gēng wèi fú yī,duān píng xīn shì fù shuí zhī。
瓮齑食籍同寒士,犹是希文画粥时。wèng jī shí jí tóng hán shì,yóu shì xī wén huà zhōu shí。

酷暑寄立之山中

陈曾寿

虐雪饕风作道场,那知世有汗如浆。nüè xuě tāo fēng zuò dào chǎng,nà zhī shì yǒu hàn rú jiāng。
剩持塞外寒林影,来淡楼头酷日光。shèng chí sāi wài hán lín yǐng,lái dàn lóu tóu kù rì guāng。

酷暑寄立之山中

陈曾寿

知君凉纳五更时,蒲苇冥冥月影微。zhī jūn liáng nà wǔ gèng shí,pú wěi míng míng yuè yǐng wēi。
转过山阴更幽绝,小舟撑出乍添衣。zhuǎn guò shān yīn gèng yōu jué,xiǎo zhōu chēng chū zhà tiān yī。

旧京见黄芍药

陈曾寿

廿年负尽看花事,来趁残春亦可欷。niàn nián fù jǐn kàn huā shì,lái chèn cán chūn yì kě xī。
万紫千红浑意倦,一枝愁对柘黄衣。wàn zǐ qiān hóng hún yì juàn,yī zhī chóu duì zhè huáng yī。

咏花瓶

陈曾寿

生来长是供花枝,净几添泉好护持。shēng lái zhǎng shì gōng huā zhī,jìng jǐ tiān quán hǎo hù chí。
几度湘帘春日影,今番相对梦回时。jǐ dù xiāng lián chūn rì yǐng,jīn fān xiāng duì mèng huí shí。

丁丑三月至旧京与立之伯夔君任羹梅及心畬叔明两王孙聚晤常至夜分始散心畬园中花正开以诗纪之

陈曾寿

十分春色在鸾枝,老去逢迎恰未宜。shí fēn chūn sè zài luán zhī,lǎo qù féng yíng qià wèi yí。
惟有墙阴一株雪,疏疏淡冶最相思。wéi yǒu qiáng yīn yī zhū xuě,shū shū dàn yě zuì xiāng sī。

丁丑三月至旧京与立之伯夔君任羹梅及心畬叔明两王孙聚晤常至夜分始散心畬园中花正开以诗纪之

陈曾寿

妆迟睡欠试猩唇,帘外馀寒怯暮春。zhuāng chí shuì qiàn shì xīng chún,lián wài yú hán qiè mù chūn。
不借东风夸烂漫,只应身分是天人。bù jiè dōng fēng kuā làn màn,zhǐ yīng shēn fēn shì tiān rén。