古诗词

老树

马朴臣

懒向东风更乞妍,离披生意转悠然。lǎn xiàng dōng fēng gèng qǐ yán,lí pī shēng yì zhuǎn yōu rán。
古墙卧藓画三面,秃干着花春半边。gǔ qiáng wò xiǎn huà sān miàn,tū gàn zhe huā chūn bàn biān。
垂老子山休作赋,出关宣武合知怜。chuí lǎo zi shān xiū zuò fù,chū guān xuān wǔ hé zhī lián。
漫言臃肿无姿态,桃李何曾到百年。màn yán yōng zhǒng wú zī tài,táo lǐ hé céng dào bǎi nián。

马朴臣

清安徽桐城人,字相如,号春迟。家贫力学,受贵家聘,教其子弟,转徙数省。雍正十年始中举人,官中书舍人。乾隆元年举鸿博,与试未用。工诗,有《春迟诗稿》。 马朴臣的作品>>

猜您喜欢

柬江研澜

马朴臣

人世交游蝇逐膻,同床各梦纷纠缠。rén shì jiāo yóu yíng zhú shān,tóng chuáng gè mèng fēn jiū chán。
霜群雪侣非凡缘,我曹意气天所联。shuāng qún xuě lǚ fēi fán yuán,wǒ cáo yì qì tiān suǒ lián。
江君逸态何蹁跹,才锋舌剑惊华筵。jiāng jūn yì tài hé pián xiān,cái fēng shé jiàn jīng huá yán。
对我俯首常不言,情灵默契游先天。duì wǒ fǔ shǒu cháng bù yán,qíng líng mò qì yóu xiān tiān。
昔旅于越交雪莲,三生公案重拈诠。xī lǚ yú yuè jiāo xuě lián,sān shēng gōng àn zhòng niān quán。
空山赠答留诗篇,为君提唱君缠绵。kōng shān zèng dá liú shī piān,wèi jūn tí chàng jūn chán mián。
恨不同泛山阴船,明朝笔舞书长笺。hèn bù tóng fàn shān yīn chuán,míng cháo bǐ wǔ shū zhǎng jiān。
为言日午枕书眠,忽然身到飞来巅。wèi yán rì wǔ zhěn shū mián,hū rán shēn dào fēi lái diān。
三生石上某在焉,两人大笑手拍肩。sān shēng shí shàng mǒu zài yān,liǎng rén dà xiào shǒu pāi jiān。
恍忽记取前生前,东山微雨西杜鹃。huǎng hū jì qǔ qián shēng qián,dōng shān wēi yǔ xī dù juān。
落花如雪春风颠,吁嗟此境非人间。luò huā rú xuě chūn fēng diān,xū jiē cǐ jìng fēi rén jiān。
梦耶觉耶情乎禅,庄惠观鱼濠水边。mèng yé jué yé qíng hū chán,zhuāng huì guān yú háo shuǐ biān。
伯牙入海随成连,眼中万象成云烟。bó yá rù hǎi suí chéng lián,yǎn zhōng wàn xiàng chéng yún yān。
嗟我与子岂不然,会将水牯骑花田,并吹铁笛空中仙。jiē wǒ yǔ zi qǐ bù rán,huì jiāng shuǐ gǔ qí huā tián,bìng chuī tiě dí kōng zhōng xiān。

题程花隐先生云海图

马朴臣

先生逸荡负奇气,鹤眼云心渺尘世。xiān shēng yì dàng fù qí qì,hè yǎn yún xīn miǎo chén shì。
壮年才盛比春涛,激昂天下无难事。zhuàng nián cái shèng bǐ chūn tāo,jī áng tiān xià wú nán shì。
黄金随手赠交游,矢口不谈田舍计。huáng jīn suí shǒu zèng jiāo yóu,shǐ kǒu bù tán tián shě jì。
囊锋不用归海滨,一树花开一回醉。náng fēng bù yòng guī hǎi bīn,yī shù huā kāi yī huí zuì。
我与嗣君莫逆交,秋宵治酒论文字。wǒ yǔ sì jūn mò nì jiāo,qiū xiāo zhì jiǔ lùn wén zì。
酒酣清兴豁双眉,笑述平生游得意。jiǔ hān qīng xīng huō shuāng méi,xiào shù píng shēng yóu dé yì。
曾携补被上黄山,冷宿峰颠最高寺。céng xié bǔ bèi shàng huáng shān,lěng sù fēng diān zuì gāo sì。
东方欲白残月明,山僧唤起惊幽睡。dōng fāng yù bái cán yuè míng,shān sēng huàn qǐ jīng yōu shuì。
为言云海正当时,急起披衣开户视。wèi yán yún hǎi zhèng dāng shí,jí qǐ pī yī kāi hù shì。
弥漫一气凸凹平,六六莲花浮碧蒂。mí màn yī qì tū āo píng,liù liù lián huā fú bì dì。
非烟非雾疑软绵,溶溶盎盎满空际。fēi yān fēi wù yí ruǎn mián,róng róng àng àng mǎn kōng jì。
始也荡漾若鳞动,既且湁潗如鼎沸。shǐ yě dàng yàng ruò lín dòng,jì qiě chì jí rú dǐng fèi。
澜翻百颗琉璃球,浪卷千叠冰丝被。lán fān bǎi kē liú lí qiú,làng juǎn qiān dié bīng sī bèi。
少焉日出影沧浪,渐升已作胭脂丽。shǎo yān rì chū yǐng cāng làng,jiàn shēng yǐ zuò yān zhī lì。
银涛闪烁眼迷离,窊隆忽起峰峦势。yín tāo shǎn shuò yǎn mí lí,wā lóng hū qǐ fēng luán shì。
黄映成金山胜玉,玉垒金山光眩眦。huáng yìng chéng jīn shān shèng yù,yù lěi jīn shān guāng xuàn zì。
山中海复海中山,云师狡狯恣游戏。shān zhōng hǎi fù hǎi zhōng shān,yún shī jiǎo kuài zì yóu xì。
晓风吹作千髻鬟,诸峰依旧递苍翠。xiǎo fēng chuī zuò qiān jì huán,zhū fēng yī jiù dì cāng cuì。
长啸青天揖白云,下山仿佛如梦寐。zhǎng xiào qīng tiān yī bái yún,xià shān fǎng fú rú mèng mèi。
急呼好手绘为图,抚图触象犹能记。jí hū hǎo shǒu huì wèi tú,fǔ tú chù xiàng yóu néng jì。
我闻语罢屡惊叹,先生夙世神仙类。wǒ wén yǔ bà lǚ jīng tàn,xiān shēng sù shì shén xiān lèi。
从来绝景不易逢,东坡海市祷而致。cóng lái jué jǐng bù yì féng,dōng pō hǎi shì dǎo ér zhì。
足蹑天根瞰云府,呵驱风雨神灵契。zú niè tiān gēn kàn yún fǔ,hē qū fēng yǔ shén líng qì。
三山有无弱水迷,五岳嵯峨芒履费。sān shān yǒu wú ruò shuǐ mí,wǔ yuè cuó é máng lǚ fèi。
琴声杖影画图间,目溯心洄日一至。qín shēng zhàng yǐng huà tú jiān,mù sù xīn huí rì yī zhì。
黄山无日无游人,不遇奇人奇不出。huáng shān wú rì wú yóu rén,bù yù qí rén qí bù chū。
请题一语复先生,本来云海在胸次。qǐng tí yī yǔ fù xiān shēng,běn lái yún hǎi zài xiōng cì。

题左嵩甫游华山诗集

马朴臣

我梦登华山,琼楼出霞表。wǒ mèng dēng huá shān,qióng lóu chū xiá biǎo。
山断云桥之,受足若绵缟。shān duàn yún qiáo zhī,shòu zú ruò mián gǎo。
仙人顾我笑,饵以如瓜枣。xiān rén gù wǒ xiào,ěr yǐ rú guā zǎo。
我卞不肯需,翻然下蓬岛。wǒ biàn bù kěn xū,fān rán xià péng dǎo。
左师酷好奇,破险事幽讨。zuǒ shī kù hǎo qí,pò xiǎn shì yōu tǎo。
寸步觑神工,只字刮天巧。cùn bù qù shén gōng,zhǐ zì guā tiān qiǎo。
一卷《华山诗》,发我梦中稿。yī juǎn huá shān shī,fā wǒ mèng zhōng gǎo。
恐是采药朋,何年别瑶草。kǒng shì cǎi yào péng,hé nián bié yáo cǎo。
烟海远迷蒙,愿化双青鸟。yān hǎi yuǎn mí méng,yuàn huà shuāng qīng niǎo。

味间歌送江味间之井陉

马朴臣

世人劳劳苦不足,劝以少间匪所欲。shì rén láo láo kǔ bù zú,quàn yǐ shǎo jiān fěi suǒ yù。
及知间味转难间,马蹄蹋热千重山。jí zhī jiān wèi zhuǎn nán jiān,mǎ tí tà rè qiān zhòng shān。
两身如萍信风扫,今年忽聚长安道。liǎng shēn rú píng xìn fēng sǎo,jīn nián hū jù zhǎng ān dào。
少年豪气何往哉,须眉已改惊老来。shǎo nián háo qì hé wǎng zāi,xū méi yǐ gǎi jīng lǎo lái。
君车复向井陉去,借问游踪几时住。jūn chē fù xiàng jǐng xíng qù,jiè wèn yóu zōng jǐ shí zhù。
几时乡路并驴还,白云茅屋味真间。jǐ shí xiāng lù bìng lǘ hái,bái yún máo wū wèi zhēn jiān。
1912