古诗词

棣笙学博赋五言五十韵见赠次韵成七言答之

许传霈

频年学钓烟波里,苕霅交流清顾视。pín nián xué diào yān bō lǐ,sháo zhà jiāo liú qīng gù shì。
浮家何幸遇志和,必恭敬之桑与梓。fú jiā hé xìng yù zhì hé,bì gōng jìng zhī sāng yǔ zǐ。
梓乡人乐聚他乡,十载光阴铎秉此。zǐ xiāng rén lè jù tā xiāng,shí zài guāng yīn duó bǐng cǐ。
高才陋封管城侯,棘闱抛却毛锥子。gāo cái lòu fēng guǎn chéng hóu,jí wéi pāo què máo zhuī zi。
风拂词曹皋座春,人从雪夜程门侍。fēng fú cí cáo gāo zuò chūn,rén cóng xuě yè chéng mén shì。
讲道常欣堂开鳣,寄书时得河烹鲤。jiǎng dào cháng xīn táng kāi zhān,jì shū shí dé hé pēng lǐ。
雅怀乍发志为舒,硕德自崇义日徙。yǎ huái zhà fā zhì wèi shū,shuò dé zì chóng yì rì xǐ。
有时下笔思涌泉,卓识自然成信史。yǒu shí xià bǐ sī yǒng quán,zhuó shí zì rán chéng xìn shǐ。
有时酌酒朋盍簪,倾瓶快不占羸耻。yǒu shí zhuó jiǔ péng hé zān,qīng píng kuài bù zhàn léi chǐ。
桃李花开年复年,种下门前无数士。táo lǐ huā kāi nián fù nián,zhǒng xià mén qián wú shù shì。
况有哲嗣继家声,过庭趋对惜分晷。kuàng yǒu zhé sì jì jiā shēng,guò tíng qū duì xī fēn guǐ。
积学得悟言屡中,循分安居心无悝。jī xué dé wù yán lǚ zhōng,xún fēn ān jū xīn wú kuī。
冢君筮仕江之南,喜闻几折谢屐齿。zhǒng jūn shì shì jiāng zhī nán,xǐ wén jǐ zhé xiè jī chǐ。
良吏行当眼转青,儒生不惯官佩紫。liáng lì xíng dāng yǎn zhuǎn qīng,rú shēng bù guàn guān pèi zǐ。
何以昊天不永龄,泰运方长忽遭否。hé yǐ hào tiān bù yǒng líng,tài yùn fāng zhǎng hū zāo fǒu。
君当归棹西子湖,死别生离悲论理。jūn dāng guī zhào xī zi hú,sǐ bié shēng lí bēi lùn lǐ。
四方吊者靡不嗟,渴决此疑圣人俟。sì fāng diào zhě mí bù jiē,kě jué cǐ yí shèng rén qí。
明珠岂随燕石遗,衰草竟与瑶芝委。míng zhū qǐ suí yàn shí yí,shuāi cǎo jìng yǔ yáo zhī wěi。
客言彭殇本不齐,继而起者在群季。kè yán péng shāng běn bù qí,jì ér qǐ zhě zài qún jì。
鸾旗鲁宫奏少年,骏足长坂期千里。luán qí lǔ gōng zòu shǎo nián,jùn zú zhǎng bǎn qī qiān lǐ。
端由大椿茂本根,散为金枝与玉蕊。duān yóu dà chūn mào běn gēn,sàn wèi jīn zhī yǔ yù ruǐ。
不然蔗境怡老颜,克树阴德长鸣耳。bù rán zhè jìng yí lǎo yán,kè shù yīn dé zhǎng míng ěr。
君之孝友早知名,垂白思慕赤子比。jūn zhī xiào yǒu zǎo zhī míng,chuí bái sī mù chì zi bǐ。
痛定风木泪不干,要识源头思饮水。tòng dìng fēng mù lèi bù gàn,yào shí yuán tóu sī yǐn shuǐ。
天性还同金石贞,藏碑竞拓硬黄纸。tiān xìng hái tóng jīn shí zhēn,cáng bēi jìng tuò yìng huáng zhǐ。
辨别真赝理析毫,指画同异刀异剞。biàn bié zhēn yàn lǐ xī háo,zhǐ huà tóng yì dāo yì jī。
不才稍得识鱼虫,望洋叹惭效臂使。bù cái shāo dé shí yú chóng,wàng yáng tàn cán xiào bì shǐ。
读钳口舌石鼓文,书测山渊古周脾。dú qián kǒu shé shí gǔ wén,shū cè shān yuān gǔ zhōu pí。
博物考时力之馀,本末轻重类堪纪。bó wù kǎo shí lì zhī yú,běn mò qīng zhòng lèi kān jì。
二铭堂前心独铭,行文忠信四具美。èr míng táng qián xīn dú míng,xíng wén zhōng xìn sì jù měi。
豹窥一斑踪未精,较诸肉食尚非鄙。bào kuī yī bān zōng wèi jīng,jiào zhū ròu shí shàng fēi bǐ。
吴兴我已三度来,漫道从游今晚矣。wú xīng wǒ yǐ sān dù lái,màn dào cóng yóu jīn wǎn yǐ。
慨陈谠论沙披金,宝卫微言米扬秕。kǎi chén dǎng lùn shā pī jīn,bǎo wèi wēi yán mǐ yáng bǐ。
时乱难藏射雕弓,年荒欲展屠龙技。shí luàn nán cáng shè diāo gōng,nián huāng yù zhǎn tú lóng jì。
策杖峰头秋气高,载月湖心乐事记。cè zhàng fēng tóu qiū qì gāo,zài yuè hú xīn lè shì jì。
能以吾学辅此游,知白守黑不中止。néng yǐ wú xué fǔ cǐ yóu,zhī bái shǒu hēi bù zhōng zhǐ。
曷为许我大器成,不患身世隐朝市。hé wèi xǔ wǒ dà qì chéng,bù huàn shēn shì yǐn cháo shì。
又尝期我蓬山登,奋发韶华励壮思。yòu cháng qī wǒ péng shān dēng,fèn fā sháo huá lì zhuàng sī。
燕赵悲歌非吾曹,谁呼屠狗出而仕。yàn zhào bēi gē fēi wú cáo,shuí hū tú gǒu chū ér shì。
殷勤慰诲五百言,此道此情不逾咫。yīn qín wèi huì wǔ bǎi yán,cǐ dào cǐ qíng bù yú zhǐ。
勉诵佳章浣露薇,配以澧兰并沅芷。miǎn sòng jiā zhāng huàn lù wēi,pèi yǐ lǐ lán bìng yuán zhǐ。
会须心性拨泥灰,古井秋风波竞起。huì xū xīn xìng bō ní huī,gǔ jǐng qiū fēng bō jìng qǐ。
戴笠观天敝大空,披荆陟壑险攀跂。dài lì guān tiān bì dà kōng,pī jīng zhì hè xiǎn pān qí。
恍若暗室明一灯,悄然危惧翻然喜。huǎng ruò àn shì míng yī dēng,qiāo rán wēi jù fān rán xǐ。
明朝当卸钓鱼蓑,钓尽名誉破波靡。míng cháo dāng xiè diào yú suō,diào jǐn míng yù pò bō mí。
崎岖总得达康庄,大道原来平如砥。qí qū zǒng dé dá kāng zhuāng,dà dào yuán lái píng rú dǐ。
热肠仍须问冷官,外此知者有谁是。rè cháng réng xū wèn lěng guān,wài cǐ zhī zhě yǒu shuí shì。
姚江老友施与杨,世交公子赋麟趾。yáo jiāng lǎo yǒu shī yǔ yáng,shì jiāo gōng zi fù lín zhǐ。

许传霈

许传霈,清道光二十三年生,上虞人,宦游杭州等地。曾为东阳乡试考官(《一诚斋诗集》中有《襄校东阳县试卷事竣柬梓材》),嗜篆刻、擅金石考据,有诗名。尝与汪苇塘、施衡甫(继常,曾考考证汉三老碑出土地)诸公结诗社,唱和不断,一时风流。平生诗词汇为《一诚斋诗存》传世。《海宁州志稿》其为原撰,于海宁地方史志有筚路蓝缕之功。 许传霈的作品>>

猜您喜欢

悼亡百绝句

许传霈

暝目未能复口开,视含苍玉莫心灰。míng mù wèi néng fù kǒu kāi,shì hán cāng yù mò xīn huī。
支肩尚有衰年婿,为抹眉头日几回。zhī jiān shàng yǒu shuāi nián xù,wèi mǒ méi tóu rì jǐ huí。

悼亡百绝句

许传霈

久谢铅华世俗装,洁身有物却初偿。jiǔ xiè qiān huá shì sú zhuāng,jié shēn yǒu wù què chū cháng。
今朝薰沐朝天去。jīn cháo xūn mù cháo tiān qù。
应带江南皂荚香。yīng dài jiāng nán zào jiá xiāng。

悼亡百绝句

许传霈

苏绢装成侍女工,携归争欲闹儿童。sū juàn zhuāng chéng shì nǚ gōng,xié guī zhēng yù nào ér tóng。
讵知从葬齐称俑,玉立双双儿席中。jù zhī cóng zàng qí chēng yǒng,yù lì shuāng shuāng ér xí zhōng。

悼亡百绝句

许传霈

两鬓休言对未皤,柔丝争比泪丝多。liǎng bìn xiū yán duì wèi pó,róu sī zhēng bǐ lèi sī duō。
可怜儿媳分梳后,床下怎教著地拖。kě lián ér xí fēn shū hòu,chuáng xià zěn jiào zhù dì tuō。

悼亡百绝句

许传霈

吾母怜儿汝敬夫,丝棉制被入冬铺。wú mǔ lián ér rǔ jìng fū,sī mián zhì bèi rù dōng pù。
要留遗泽温泉壤,权作衣衾别样呼。yào liú yí zé wēn quán rǎng,quán zuò yī qīn bié yàng hū。

悼亡百绝句

许传霈

竟到阴阳各一天,草心堆里独长眠。jìng dào yīn yáng gè yī tiān,cǎo xīn duī lǐ dú zhǎng mián。
凭棺称谓声声咽,再与儿孙半面缘。píng guān chēng wèi shēng shēng yàn,zài yǔ ér sūn bàn miàn yuán。

悼亡百绝句

许传霈

帆送桐棺一夕中,武林幸得涨流通。fān sòng tóng guān yī xī zhōng,wǔ lín xìng dé zhǎng liú tōng。
阿兄购取姊随至,聊慰弥留无尽衷。ā xiōng gòu qǔ zǐ suí zhì,liáo wèi mí liú wú jǐn zhōng。

悼亡百绝句

许传霈

邻居女伴哭哀哀,交浅情深亦异哉。lín jū nǚ bàn kū āi āi,jiāo qiǎn qíng shēn yì yì zāi。
莫解此生缘会在,人言无间溯由来。mò jiě cǐ shēng yuán huì zài,rén yán wú jiān sù yóu lái。

悼亡百绝句

许传霈

耳熟高堂属望殷,后来福量驾诸兄。ěr shú gāo táng shǔ wàng yīn,hòu lái fú liàng jià zhū xiōng。
何图日坐长生命?hé tú rì zuò zhǎng shēng mìng?
赚得贤声长久名。zhuàn dé xián shēng zhǎng jiǔ míng。

悼亡百绝句

许传霈

院落沈沈花影新,犹馀丹桂忆前陈。yuàn luò shěn shěn huā yǐng xīn,yóu yú dān guì yì qián chén。
窗中一样玲珑月,不照当时并坐人。chuāng zhōng yī yàng líng lóng yuè,bù zhào dāng shí bìng zuò rén。

悼亡百绝句

许传霈

底是匆忙梦里逢,漫云死别去无踪。dǐ shì cōng máng mèng lǐ féng,màn yún sǐ bié qù wú zōng。
暗流香汗关行倦,消瘦浑忘病后容。àn liú xiāng hàn guān xíng juàn,xiāo shòu hún wàng bìng hòu róng。

悼亡百绝句

许传霈

疏慵非坐亦非眠,絮语明明在耳边。shū yōng fēi zuò yì fēi mián,xù yǔ míng míng zài ěr biān。
怕说向平家室愿,依然慰藉似生前。pà shuō xiàng píng jiā shì yuàn,yī rán wèi jí shì shēng qián。

悼亡百绝句

许传霈

难得归来归即留,妆台无恙傍床头。nán dé guī lái guī jí liú,zhuāng tái wú yàng bàng chuáng tóu。
我今夜夜将名唤,不碍灵魂飞上楼。wǒ jīn yè yè jiāng míng huàn,bù ài líng hún fēi shàng lóu。

悼亡百绝句

许传霈

惊醒幻境费疑猜,罗帐低垂寂不开。jīng xǐng huàn jìng fèi yí cāi,luó zhàng dī chuí jì bù kāi。
又恐常常枯老泪,期卿五夜一归来。yòu kǒng cháng cháng kū lǎo lèi,qī qīng wǔ yè yī guī lái。

悼亡百绝句

许传霈

非独关心死后期,结缡岁序也无疑。fēi dú guān xīn sǐ hòu qī,jié lí suì xù yě wú yí。
朝来亥月刚逢四,三十年前花烛时。cháo lái hài yuè gāng féng sì,sān shí nián qián huā zhú shí。