古诗词

闻其年以博学宏词荐为赋短歌

吴绮

陈郎五年不得意,青衫颓落凌云气。chén láng wǔ nián bù dé yì,qīng shān tuí luò líng yún qì。
忽闻天子下徵书,乡里小儿叫奇事。hū wén tiān zi xià zhēng shū,xiāng lǐ xiǎo ér jiào qí shì。
兵兴以后文章贱,牙郎估客乘高幰。bīng xīng yǐ hòu wén zhāng jiàn,yá láng gū kè chéng gāo xiǎn。
尽谓黄金可致身,公卿那用张华研。jǐn wèi huáng jīn kě zhì shēn,gōng qīng nà yòng zhāng huá yán。
吾侪有字何堪煮,贱卖长门人不与。wú chái yǒu zì hé kān zhǔ,jiàn mài zhǎng mén rén bù yǔ。
妻儿大笑乃公痴,何如且学扬州贾。qī ér dà xiào nǎi gōng chī,hé rú qiě xué yáng zhōu jiǎ。
陈郎本在泥途中,一朝走入甘泉宫。chén láng běn zài ní tú zhōng,yī cháo zǒu rù gān quán gōng。
掀髯脱却犊鼻裈,乃知吾道非终穷。xiān rán tuō què dú bí kūn,nǎi zhī wú dào fēi zhōng qióng。
吁嗟小儿小儿汝莫嗔,当今天子重才人。xū jiē xiǎo ér xiǎo ér rǔ mò chēn,dāng jīn tiān zi zhòng cái rén。

吴绮

吴绮(1619~1694) 清代词人。字园次,一字丰南,号绮园,又号听翁。江都(今江苏扬州)人。顺治十一年(1645)贡生、荐授弘文院中书舍人,升兵部主事、武选司员外郎。又任湖州知府,以多风力,尚风节,饶风雅,时人称之为“三风太守“。后失官,再未出仕。 吴绮的作品>>

猜您喜欢

一叶落秋闺

吴绮

一叶落,黏珠箔。yī yè luò,nián zhū bó。
青蛾夜半伤离索。qīng é yè bàn shāng lí suǒ。
叶离春更生,人离尽虚约。yè lí chūn gèng shēng,rén lí jǐn xū yuē。
尽虚约,前事思量错。jǐn xū yuē,qián shì sī liàng cuò。

鸳鸯绮早春

吴绮

小栏杆。xiǎo lán gān。
倚近百花寒。yǐ jìn bǎi huā hán。
只被东风觉。zhǐ bèi dōng fēng jué。
吹人衣袖单。chuī rén yī xiù dān。

梧桐影·人未归

吴绮

人未归,春将半。rén wèi guī,chūn jiāng bàn。
小玉娇憨妒燕儿,押帘早放黄金蒜。xiǎo yù jiāo hān dù yàn ér,yā lián zǎo fàng huáng jīn suàn。

碧窗梦杨柳

吴绮

杨柳将烟细,梨花着月明。yáng liǔ jiāng yān xì,lí huā zhe yuè míng。
玉人忍泪按银筝,低语没人听。yù rén rěn lèi àn yín zhēng,dī yǔ méi rén tīng。

西楼梦妆懒

吴绮

妆懒,妆懒,拥髻慵开镜。zhuāng lǎn,zhuāng lǎn,yōng jì yōng kāi jìng。
楼前花发双枕闲,玉儿只为春寒病。lóu qián huā fā shuāng zhěn xián,yù ér zhǐ wèi chūn hán bìng。

西楼梦妆懒

吴绮

明月,明月,直入秦楼里。míng yuè,míng yuè,zhí rù qín lóu lǐ。
蛾眉夜半不能眠,开窗坐把银筝倚。é méi yè bàn bù néng mián,kāi chuāng zuò bǎ yín zhēng yǐ。

西楼梦妆懒

吴绮

斜照,斜照,一半红珠幌。xié zhào,xié zhào,yī bàn hóng zhū huǎng。
归来双燕语黄昏,离愁又在江楼上。guī lái shuāng yàn yǔ huáng hūn,lí chóu yòu zài jiāng lóu shàng。

花非花·离情

吴绮

月方沉,天将曙。yuè fāng chén,tiān jiāng shǔ。
梦不成,留莫住。mèng bù chéng,liú mò zhù。
楼中无数可怜人,江南尽种相思树。lóu zhōng wú shù kě lián rén,jiāng nán jǐn zhǒng xiāng sī shù。

凭栏人·陌上

吴绮

陌上花开烟景稠,折得花枝红在手。mò shàng huā kāi yān jǐng chóu,zhé dé huā zhī hóng zài shǒu。
将花却自羞。jiāng huā què zì xiū。
惹东风,吹不休。rě dōng fēng,chuī bù xiū。

凭栏人·陌上

吴绮

何处江帆载夕阳,十幅蒲帆一半黄。hé chù jiāng fān zài xī yáng,shí fú pú fān yī bàn huáng。
高楼倚暮妆。gāo lóu yǐ mù zhuāng。
望天涯,云水长。wàng tiān yá,yún shuǐ zhǎng。

解红·儿忆别

吴绮

白头鸦,花冠鸡。bái tóu yā,huā guān jī。
未明都向枕边啼。wèi míng dōu xiàng zhěn biān tí。
为报东风太狼籍。wèi bào dōng fēng tài láng jí。
花落尽,玉窗西。huā luò jǐn,yù chuāng xī。

十六字令春

吴绮

春。chūn。
才到深闺便泥人。cái dào shēn guī biàn ní rén。
花知道,一点要温存。huā zhī dào,yī diǎn yào wēn cún。

十六字令春

吴绮

情。qíng。
不识他从何处生。bù shí tā cóng hé chù shēng。
相逢处,但觉惹人疼。xiāng féng chù,dàn jué rě rén téng。

喜春来·有见

吴绮

一湾绿水花遮路,朱栏人倚楼。yī wān lǜ shuǐ huā zhē lù,zhū lán rén yǐ lóu。
娇憨不肯下帘钩。jiāo hān bù kěn xià lián gōu。
莫转头,新月半天愁。mò zhuǎn tóu,xīn yuè bàn tiān chóu。

采桑子·秋闺

吴绮

西风不管梧桐叶,乱落秋光。xī fēng bù guǎn wú tóng yè,luàn luò qiū guāng。
跌碎斜阳,犹剩纱窗一半黄。diē suì xié yáng,yóu shèng shā chuāng yī bàn huáng。
新寒陡入罗衣薄,睡尽残缸。xīn hán dǒu rù luó yī báo,shuì jǐn cán gāng。
销却余香,昨夜南来雁带霜。xiāo què yú xiāng,zuó yè nán lái yàn dài shuāng。
3071234567»