古诗词

云梦泽有怀太白

冯廷櫆

南楚大泽七,云梦首江表。nán chǔ dà zé qī,yún mèng shǒu jiāng biǎo。
幽壑生积阴,弥望皆宿草。yōu hè shēng jī yīn,mí wàng jiē sù cǎo。
日气开鸿蒙,天风吹浩浩。rì qì kāi hóng méng,tiān fēng chuī hào hào。
深径留蛇迹,高崖划鸟爪。shēn jìng liú shé jì,gāo yá huà niǎo zhǎo。
未觉沧溟阔,转意彭蠡小。wèi jué cāng míng kuò,zhuǎn yì péng lí xiǎo。
尚怀谪仙人,逸气蹑云杪。shàng huái zhé xiān rén,yì qì niè yún miǎo。
戏弄吴江水,过此穷幽讨。xì nòng wú jiāng shuǐ,guò cǐ qióng yōu tǎo。
遂就许公宿,永结儿女好。suì jiù xǔ gōng sù,yǒng jié ér nǚ hǎo。
一夕高兴发,酒酣乌帽倒。yī xī gāo xīng fā,jiǔ hān wū mào dào。
南辞桃花岩,东入蓬莱岛。nán cí táo huā yán,dōng rù péng lái dǎo。
谒帝三十六,致身外臣早。yè dì sān shí liù,zhì shēn wài chén zǎo。
高风邈难即,短晷催人老。gāo fēng miǎo nán jí,duǎn guǐ cuī rén lǎo。
幂幂尘网中,众缘纷难了。mì mì chén wǎng zhōng,zhòng yuán fēn nán le。
寄讯泽中客,何处最窅窈。jì xùn zé zhōng kè,hé chù zuì yǎo yǎo。
未能学飞云,且愿依栖鸟。wèi néng xué fēi yún,qiě yuàn yī qī niǎo。

冯廷櫆

清山东德州人,字大木。康熙二十一年进士,授内阁中书。性孤介,不入大僚之门,生平知交惟赵执信一人。所为诗清警绝俗。有《冯舍人遗诗》。 冯廷櫆的作品>>

猜您喜欢

文漪斋中见示新诗

冯廷櫆

我行四海求朋侪,冷丝枯木谁与偕。wǒ xíng sì hǎi qiú péng chái,lěng sī kū mù shuí yǔ xié。
相知还是故乡客,春风拂帽过高斋。xiāng zhī hái shì gù xiāng kè,chūn fēng fú mào guò gāo zhāi。
眼明乍见新诗卷,纵观渺渺无津涯。yǎn míng zhà jiàn xīn shī juǎn,zòng guān miǎo miǎo wú jīn yá。
太古遗音久坠地,后之作者沦优俳。tài gǔ yí yīn jiǔ zhuì dì,hòu zhī zuò zhě lún yōu pái。
山鬼啸风虫号野,正画兀兀疑阴霾。shān guǐ xiào fēng chóng hào yě,zhèng huà wù wù yí yīn mái。
就中意思萧索极,偶一噍咀如枯荄。jiù zhōng yì sī xiāo suǒ jí,ǒu yī jiào jǔ rú kū gāi。
郊岛苦寒温李侩,是谁倡此为厉阶。jiāo dǎo kǔ hán wēn lǐ kuài,shì shuí chàng cǐ wèi lì jiē。
我欲奋笔指其谬,惜以事役无好怀。wǒ yù fèn bǐ zhǐ qí miù,xī yǐ shì yì wú hǎo huái。
髯卿挺起清渊尾,诗与渊水争清佳。rán qīng tǐng qǐ qīng yuān wěi,shī yǔ yuān shuǐ zhēng qīng jiā。
词源蓄泄昆仑窟,余波悬注江河淮。cí yuán xù xiè kūn lún kū,yú bō xuán zhù jiāng hé huái。
冥搜汉魏晋唐宋,阅年十度更檀槐。míng sōu hàn wèi jìn táng sòng,yuè nián shí dù gèng tán huái。
句遒语老功力到,如此大笔堪磨崖。jù qiú yǔ lǎo gōng lì dào,rú cǐ dà bǐ kān mó yá。
文士结习世未化,凭愚护短相睽乖。wén shì jié xí shì wèi huà,píng yú hù duǎn xiāng kuí guāi。
我今怀响涩欲废,牛铎喜与黄钟谐。wǒ jīn huái xiǎng sè yù fèi,niú duó xǐ yǔ huáng zhōng xié。
一弹再鼓有余韵,檐外好鸟鸣喈喈。yī dàn zài gǔ yǒu yú yùn,yán wài hǎo niǎo míng jiē jiē。
1612