古诗词

过蒙古诸部落

乾隆

识路牛羊不用牵,下来群饮碧溪泉。shí lù niú yáng bù yòng qiān,xià lái qún yǐn bì xī quán。
儿童骑马寻亡牯,只在东沟西谷边。ér tóng qí mǎ xún wáng gǔ,zhǐ zài dōng gōu xī gǔ biān。

乾隆

即爱新觉罗·弘历。清朝皇帝。世宗第四子。雍正十一年封和硕宝亲王。十三年八月嗣位,次年改元乾隆。即位后驱逐在内廷行走之僧道;释放被幽禁之允(胤)禵等,恢复允(胤)禵等宗室身份;又将宗室诸王所属旗人,均改为“公中佐领”,即归皇帝掌握。对汉族知识分子,采用笼络与惩罚并行手段,既于乾隆元年开博学鸿词科,三十八年开《四库全书》馆;又大兴文字狱,前后大案不下数十起,并借修书之便,销毁或窜改大量书籍。对西北方面,平定准噶尔部,消灭大小和卓木势力,解决康、雍以来遗留问题。在位时六次南巡,多次进行镇压土司叛乱、农民起事战争,耗费大量钱财。晚年任用和珅,吏治腐败;陶醉于“十全武功”,自称十全老人,对敢于指斥时弊之官吏,常严加斥责。同时,对各省亏空严重、督抚多不洁身自爱之状,知之甚详。五十八年,接见英国特使马嘎尔尼,拒绝英国所提出之侵略性要求,然并未引起任何警惕之心。六十年,宣布明年禅位皇十五子颙琰。次年正月,举行授受大典,自称太上皇帝,仍掌实权。在位六十年。谥纯皇帝。 乾隆的作品>>

猜您喜欢

镊白

乾隆

鬃发星星不胜镊,髭须点点尚堪镊。zōng fā xīng xīng bù shèng niè,zī xū diǎn diǎn shàng kān niè。
两歧之物应暗笑,何厚于须薄于发。liǎng qí zhī wù yīng àn xiào,hé hòu yú xū báo yú fā。
好少恶老人情然,亦有不同为变迁。hǎo shǎo è lǎo rén qíng rán,yì yǒu bù tóng wèi biàn qiān。
昨近庆典赐举业,颇有履历增其年。zuó jìn qìng diǎn cì jǔ yè,pǒ yǒu lǚ lì zēng qí nián。
好恶恶好非颠倒,世间古道今应少。hǎo è è hǎo fēi diān dào,shì jiān gǔ dào jīn yīng shǎo。
对隆王昌非所知,但知坊记不言老。duì lóng wáng chāng fēi suǒ zhī,dàn zhī fāng jì bù yán lǎo。

题王蒙秋林散步

乾隆

不为荷叶皴,只作笋尖矗。bù wèi hé yè cūn,zhǐ zuò sǔn jiān chù。
峰脚横秋云,屋头笼古木。fēng jiǎo héng qiū yún,wū tóu lóng gǔ mù。
欲变画家格,别开生面目。yù biàn huà jiā gé,bié kāi shēng miàn mù。
策杖一行人,明告此意独。cè zhàng yī xíng rén,míng gào cǐ yì dú。

题四面云山亭子

乾隆

四柱构峰巅,松萝作扉闼。sì zhù gòu fēng diān,sōng luó zuò fēi tà。
诘曲频攀跻,造极心乃豁。jí qū pín pān jī,zào jí xīn nǎi huō。
一览众山小,左挹云容活。yī lǎn zhòng shān xiǎo,zuǒ yì yún róng huó。
鹤唳与鹿呦,饶伊相问答。hè lì yǔ lù yōu,ráo yī xiāng wèn dá。

题唐岱山水便面

乾隆

尝闻名山有旦评,可览不如可游妙。cháng wén míng shān yǒu dàn píng,kě lǎn bù rú kě yóu miào。
可游复不如可民,绘林想亦同兹道。kě yóu fù bù rú kě mín,huì lín xiǎng yì tóng zī dào。
唐岱笔法老尤健,云烟淡染秋山照。táng dài bǐ fǎ lǎo yóu jiàn,yún yān dàn rǎn qiū shān zhào。
缚茅蜗舍据佳胜,寒江堪弄严公钓。fù máo wō shě jù jiā shèng,hán jiāng kān nòng yán gōng diào。
峰容树态总天真,碧萝苍石归诗料。fēng róng shù tài zǒng tiān zhēn,bì luó cāng shí guī shī liào。
犹疑谷合籁作时,翏翏于喁号万窍。yóu yí gǔ hé lài zuò shí,liù liù yú yóng hào wàn qiào。
是中应有肥遁人,召以蒲轮头屡掉。shì zhōng yīng yǒu féi dùn rén,zhào yǐ pú lún tóu lǚ diào。
岂似北山隐士流,移文徒惹稚圭诮。qǐ shì běi shān yǐn shì liú,yí wén tú rě zhì guī qiào。

题萧云从秋山红树卷

乾隆

峰势欲开树为遮,崔鬼画态间槎枒。fēng shì yù kāi shù wèi zhē,cuī guǐ huà tài jiān chá yā。
本来枫檞经霜染,错认夕阳一片霞。běn lái fēng jiě jīng shuāng rǎn,cuò rèn xī yáng yī piàn xiá。

时世装,儆戎也

乾隆

城中好高髻,乡间一尺长。chéng zhōng hǎo gāo jì,xiāng jiān yī chǐ zhǎng。
元和亦有时世装,因之流行遍四方。yuán hé yì yǒu shí shì zhuāng,yīn zhī liú xíng biàn sì fāng。
不为怡容为戚态,望而可知非兆祥。bù wèi yí róng wèi qī tài,wàng ér kě zhī fēi zhào xiáng。
所以少傅作诗儆戎变,虽然当时戎变久矣讵因髻椎面赭之改常。suǒ yǐ shǎo fù zuò shī jǐng róng biàn,suī rán dāng shí róng biàn jiǔ yǐ jù yīn jì chuí miàn zhě zhī gǎi cháng。
作善降祥不善必致殃,应在君臣勤政持纪纲。zuò shàn jiàng xiáng bù shàn bì zhì yāng,yīng zài jūn chén qín zhèng chí jì gāng。
区区妇人一时习俗所好尚,安能贻祸于家邦?qū qū fù rén yī shí xí sú suǒ hǎo shàng,ān néng yí huò yú jiā bāng?
尚忆辛未南巡吴郡县,妇女装饰原似寻常之所见。shàng yì xīn wèi nán xún wú jùn xiàn,fù nǚ zhuāng shì yuán shì xún cháng zhī suǒ jiàn。
及至丁丑复省方,吴女人人眉际乌绫作瓜瓣。jí zhì dīng chǒu fù shěng fāng,wú nǚ rén rén méi jì wū líng zuò guā bàn。
马上一过觉可憎,然而礼不下庶人,亦弗诃禁令改换。mǎ shàng yī guò jué kě zēng,rán ér lǐ bù xià shù rén,yì fú hē jìn lìng gǎi huàn。
久将自厌必更易,似此亦何系世道人心而为灾祥之左券!jiǔ jiāng zì yàn bì gèng yì,shì cǐ yì hé xì shì dào rén xīn ér wèi zāi xiáng zhī zuǒ quàn!
五十篇可取者多,是篇吾谓近俗谚。wǔ shí piān kě qǔ zhě duō,shì piān wú wèi jìn sú yàn。

翠云砚歌

乾隆

松花江水西北来,摇波鼓浪殷其雷。sōng huā jiāng shuǐ xī běi lái,yáo bō gǔ làng yīn qí léi。
波收浪卷滩石出,高低列翠如云堆。bō shōu làng juǎn tān shí chū,gāo dī liè cuì rú yún duī。
蜀相八阵此其种,江间水流石不动。shǔ xiāng bā zhèn cǐ qí zhǒng,jiāng jiān shuǐ liú shí bù dòng。
日月临照皛光华,波涛濯洗如璧珙。rì yuè lín zhào xiǎo guāng huá,bō tāo zhuó xǐ rú bì gǒng。
长刀槎丫绳修蛇,刀割绳缚出滩沙。zhǎng dāo chá yā shéng xiū shé,dāo gē shéng fù chū tān shā。
他山之石为之碬。tā shān zhī shí wèi zhī xiá。
毡包车载数千里,远自关东来至此。zhān bāo chē zài shù qiān lǐ,yuǎn zì guān dōng lái zhì cǐ。
横理庚庚绿玉篸,长方片片清秋水。héng lǐ gēng gēng lǜ yù cǎn,zhǎng fāng piàn piàn qīng qiū shuǐ。
爰命玉人施好手,质坚不受相攻剖。yuán mìng yù rén shī hǎo shǒu,zhì jiān bù shòu xiāng gōng pōu。
磨砻几许砚乃成,贮以檀匣陈左右。mó lóng jǐ xǔ yàn nǎi chéng,zhù yǐ tán xiá chén zuǒ yòu。
龙尾凤咮且姑置,铜雀旧瓦今何有。lóng wěi fèng zhòu qiě gū zhì,tóng què jiù wǎ jīn hé yǒu。
自憙得此迥出群,锡以嘉名傅不朽。zì xī dé cǐ jiǒng chū qún,xī yǐ jiā míng fù bù xiǔ。

楼松

乾隆

盘山之侧双株松,拿空森竦翠色浓。pán shān zhī cè shuāng zhū sōng,ná kōng sēn sǒng cuì sè nóng。
落落不改四时色,萧萧独韵三秋风。luò luò bù gǎi sì shí sè,xiāo xiāo dú yùn sān qiū fēng。
几年驱车蓟州路,摩挲古干不能去。jǐ nián qū chē jì zhōu lù,mó sā gǔ gàn bù néng qù。
高耸浮图带野烟,平飞画栋凌云雾。gāo sǒng fú tú dài yě yān,píng fēi huà dòng líng yún wù。
品题曾记《抱朴子》,楼松郁郁差相似。pǐn tí céng jì bào pǔ zi,lóu sōng yù yù chà xiāng shì。
梢振寒声卷浪涛,根蟠巨石叠阶戺。shāo zhèn hán shēng juǎn làng tāo,gēn pán jù shí dié jiē shì。
当时铜雀巳成尘,此楼独占千年春。dāng shí tóng què sì chéng chén,cǐ lóu dú zhàn qiān nián chūn。
婀娜何曾贮歌舞,幽秘或可栖仙人。ē nà hé céng zhù gē wǔ,yōu mì huò kě qī xiān rén。
可怜路旁桃李枝,阳和发育争参差。kě lián lù páng táo lǐ zhī,yáng hé fā yù zhēng cān chà。
西风摇落无颜色,空令独树含清悲。xī fēng yáo luò wú yán sè,kōng lìng dú shù hán qīng bēi。
安得韦偃写直干,倩伊图入鹅溪绢。ān dé wéi yǎn xiě zhí gàn,qiàn yī tú rù é xī juàn。
挂壁凉飔镇日秋,坐卧青云眄银汉。guà bì liáng sī zhèn rì qiū,zuò wò qīng yún miǎn yín hàn。

心远阁秋眺示大学士及南书房翰林等

乾隆

一指当人前,不见泰山高。yī zhǐ dāng rén qián,bù jiàn tài shān gāo。
离娄闭目时,讵可察秋毫。lí lóu bì mù shí,jù kě chá qiū háo。
至人用心镜,万物不能逃。zhì rén yòng xīn jìng,wàn wù bù néng táo。
王者明四目,智烛良独操。wáng zhě míng sì mù,zhì zhú liáng dú cāo。
兹阁名心远,寓意岂在遥。zī gé míng xīn yuǎn,yù yì qǐ zài yáo。
结构山之巅,俯仰近云霄。jié gòu shān zhī diān,fǔ yǎng jìn yún xiāo。
况值三秋深,天气高泬寥。kuàng zhí sān qiū shēn,tiān qì gāo jué liáo。
叶落万林疏,凭眺心神超。yè luò wàn lín shū,píng tiào xīn shén chāo。
伊余有远思,匪恋物华撩。yī yú yǒu yuǎn sī,fěi liàn wù huá liāo。
或情有壅蔽,或民嗟苦劳。huò qíng yǒu yōng bì,huò mín jiē kǔ láo。
或贤当登进,转令在下僚。huò xián dāng dēng jìn,zhuǎn lìng zài xià liáo。
或时虽小安,遽益志气骄。huò shí suī xiǎo ān,jù yì zhì qì jiāo。
见理有不周,愆尤自此招。jiàn lǐ yǒu bù zhōu,qiān yóu zì cǐ zhāo。
辩言有未当,是非致混淆。biàn yán yǒu wèi dāng,shì fēi zhì hùn xiáo。
心远之谓何,岂谓盼荒郊。xīn yuǎn zhī wèi hé,qǐ wèi pàn huāng jiāo。
即事因自儆,此乐非游遨。jí shì yīn zì jǐng,cǐ lè fēi yóu áo。

古风

乾隆

矗矗山头峰,忽为山下道。chù chù shān tóu fēng,hū wèi shān xià dào。
泛泛水中萍,倏作原上草。fàn fàn shuǐ zhōng píng,shū zuò yuán shàng cǎo。
何异人间世,梦幻频颠倒。hé yì rén jiān shì,mèng huàn pín diān dào。
朱墨分贵贱,彭殇齐寿夭。zhū mò fēn guì jiàn,péng shāng qí shòu yāo。
万境何萦心,潇洒舒怀抱。wàn jìng hé yíng xīn,xiāo sǎ shū huái bào。
池水淡以深,一泓秋月皎。chí shuǐ dàn yǐ shēn,yī hóng qiū yuè jiǎo。

古风

乾隆

黄金镂为钿,明珠饰为珥。huáng jīn lòu wèi diàn,míng zhū shì wèi ěr。
袅袅瘦腰肢,若不胜罗绮。niǎo niǎo shòu yāo zhī,ruò bù shèng luó qǐ。
佳人命多蹇,嫁与薄情子。jiā rén mìng duō jiǎn,jià yǔ báo qíng zi。
劝君觅封侯,出门求金紫。quàn jūn mì fēng hóu,chū mén qiú jīn zǐ。
虽去万里遥,脉脉甘守此。suī qù wàn lǐ yáo,mài mài gān shǒu cǐ。
朝游花陌间,暮宿青楼里。cháo yóu huā mò jiān,mù sù qīng lóu lǐ。
终老迄无成,妾身安所恃。zhōng lǎo qì wú chéng,qiè shēn ān suǒ shì。

古风

乾隆

有客天一方,遗我尺幅书。yǒu kè tiān yī fāng,yí wǒ chǐ fú shū。
开缄肃起拜,如获双明珠。kāi jiān sù qǐ bài,rú huò shuāng míng zhū。
还君以空函,非缘友道疏。hái jūn yǐ kōng hán,fēi yuán yǒu dào shū。
相思在衷曲,覼缕不能抒。xiāng sī zài zhōng qū,luó lǚ bù néng shū。

古风

乾隆

明月照高楼,上有窈窕人。míng yuè zhào gāo lóu,shàng yǒu yǎo tiǎo rén。
秋风冷蕙带,舞袖欲生尘。qiū fēng lěng huì dài,wǔ xiù yù shēng chén。
肠断望斑骓,心灰忆锦鳞。cháng duàn wàng bān zhuī,xīn huī yì jǐn lín。
叠我鸳鸯被,收我芙蓉茵。dié wǒ yuān yāng bèi,shōu wǒ fú róng yīn。
相思隔万里,罗帐为谁春。xiāng sī gé wàn lǐ,luó zhàng wèi shuí chūn。

古风

乾隆

独树少嘉荫,两树阴扶疏。dú shù shǎo jiā yīn,liǎng shù yīn fú shū。
彼此相托藉,春风摆叶初。bǐ cǐ xiāng tuō jí,chūn fēng bǎi yè chū。
茏葱森天宇,绿影含绮疏。lóng cōng sēn tiān yǔ,lǜ yǐng hán qǐ shū。
雨露岂有私,生理颇自殊。yǔ lù qǐ yǒu sī,shēng lǐ pǒ zì shū。
忽然萎其一,孤立等无徒。hū rán wēi qí yī,gū lì děng wú tú。
草木尚如此,交情慎莫渝。cǎo mù shàng rú cǐ,jiāo qíng shèn mò yú。

古风

乾隆

秋风西北来,庭砌凉以清。qiū fēng xī běi lái,tíng qì liáng yǐ qīng。
玉魄映疏梧,唧唧寒蛩鸣。yù pò yìng shū wú,jī jī hán qióng míng。
双星在河汉,新伤离别情。shuāng xīng zài hé hàn,xīn shāng lí bié qíng。
谁家砧杵动,良人方远征。shuí jiā zhēn chǔ dòng,liáng rén fāng yuǎn zhēng。
而我晏然卧,凉飔拂画楹。ér wǒ yàn rán wò,liáng sī fú huà yíng。
残梦回枕簟,吟哦月影明。cán mèng huí zhěn diàn,yín ó yuè yǐng míng。