古诗词

雪中登五莲山绝顶示颖叔

李宪乔

三日住山不见山,中情有似饥待哺。sān rì zhù shān bù jiàn shān,zhōng qíng yǒu shì jī dài bǔ。
冻霖作雪意已餍,乱山蹙踏琼瑶铺。dòng lín zuò xuě yì yǐ yàn,luàn shān cù tà qióng yáo pù。
依北一峰可见海,峰顶披冒时有无。yī běi yī fēng kě jiàn hǎi,fēng dǐng pī mào shí yǒu wú。
毅然欲往不可挽,掉头岂顾山僧呼。yì rán yù wǎng bù kě wǎn,diào tóu qǐ gù shān sēng hū。
千由万寻那能数,但觉淫汗沾裘襦。qiān yóu wàn xún nà néng shù,dàn jué yín hàn zhān qiú rú。
是时藓乾石齿瘦,砅厓漩滑如脂肤。shì shí xiǎn qián shí chǐ shòu,lì yá xuán huá rú zhī fū。
性命造次怕蹉跌,能变壮士成孱夫。xìng mìng zào cì pà cuō diē,néng biàn zhuàng shì chéng càn fū。
不惜作气鼓俦侣,天生我辇浮云殊。bù xī zuò qì gǔ chóu lǚ,tiān shēng wǒ niǎn fú yún shū。
短长成败合有定,不死应有神明扶。duǎn zhǎng chéng bài hé yǒu dìng,bù sǐ yīng yǒu shén míng fú。
床第岂必尽鲐耇,枉自浪掷千庸愚。chuáng dì qǐ bì jǐn tái gǒu,wǎng zì làng zhì qiān yōng yú。
天风峻绝谁敢庐,攫裂已有残浮图。tiān fēng jùn jué shuí gǎn lú,jué liè yǐ yǒu cán fú tú。
繇来意气不知险,平地仰眙如骇吁。yáo lái yì qì bù zhī xiǎn,píng dì yǎng yí rú hài xū。

李宪乔

清山东高密人,字子乔,号少鹤。乾隆四十一年召试举人,官归顺知州。工诗文。有《少鹤诗钞》、《鹤再南飞集》、《龙城集》、《宾山续集》。 李宪乔的作品>>

猜您喜欢

归顺书感

李宪乔

喧喧拥鼓吹,簇簇森列驺。xuān xuān yōng gǔ chuī,cù cù sēn liè zōu。
仪卫一何雄,为是临边州。yí wèi yī hé xióng,wèi shì lín biān zhōu。
却顾居中人,未免多惭羞。què gù jū zhōng rén,wèi miǎn duō cán xiū。
据案阅文牍,琐细剧毛輶。jù àn yuè wén dú,suǒ xì jù máo yóu。
所列非一绪,强半因徵求。suǒ liè fēi yī xù,qiáng bàn yīn zhēng qiú。
上以供长官,下为胥吏谋。shàng yǐ gōng zhǎng guān,xià wèi xū lì móu。
闲及民生者,具文泛且浮。xián jí mín shēng zhě,jù wén fàn qiě fú。
空见日扰扰,火急疲置邮。kōng jiàn rì rǎo rǎo,huǒ jí pí zhì yóu。
旧学竟安在,徇俗为苟偷。jiù xué jìng ān zài,xùn sú wèi gǒu tōu。
胡不自引退,草衣归田畴。hú bù zì yǐn tuì,cǎo yī guī tián chóu。

示州父老

李宪乔

朝廷置群吏,本以为尔氓。cháo tíng zhì qún lì,běn yǐ wèi ěr máng。
岂为奴隶辈,朘尔厚其生。qǐ wèi nú lì bèi,zuī ěr hòu qí shēng。
不知当事者,何以冥此情。bù zhī dāng shì zhě,hé yǐ míng cǐ qíng。
前因外番乱,近防皆出兵。qián yīn wài fān luàn,jìn fáng jiē chū bīng。
庙谟在不战,民困实所矜。miào mó zài bù zhàn,mín kùn shí suǒ jīn。
挽输已累岁,十室九不赢。wǎn shū yǐ lèi suì,shí shì jiǔ bù yíng。
谁谓于此际,而反暴其征。shuí wèi yú cǐ jì,ér fǎn bào qí zhēng。
仆隶专指挥,众心那得平。pū lì zhuān zhǐ huī,zhòng xīn nà dé píng。
我本承其乏,又切击此形。wǒ běn chéng qí fá,yòu qiè jī cǐ xíng。
无能救雕瘵,中夜心怦怦。wú néng jiù diāo zhài,zhōng yè xīn pēng pēng。
召集诸父老,积币为我明。zhào jí zhū fù lǎo,jī bì wèi wǒ míng。
敢云即尽蠲,庶使渐已轻。gǎn yún jí jǐn juān,shù shǐ jiàn yǐ qīng。
长谢奴与隶,不能为若营。zhǎng xiè nú yǔ lì,bù néng wèi ruò yíng。
稍待民气复,吾志当得行。shāo dài mín qì fù,wú zhì dāng dé xíng。
勤勤诸父老,告报喜且惊。qín qín zhū fù lǎo,gào bào xǐ qiě jīng。
譬疾未得药,遽有良医名。pì jí wèi dé yào,jù yǒu liáng yī míng。
我闻实内愧,亦可感尔诚。wǒ wén shí nèi kuì,yì kě gǎn ěr chéng。
何以相究竟,勿自负我盟。hé yǐ xiāng jiū jìng,wù zì fù wǒ méng。

将去归顺和乐天杭州二诗

李宪乔

除官去未闲,且复三月留。chú guān qù wèi xián,qiě fù sān yuè liú。
喜与吏役疏,日共诸生游。xǐ yǔ lì yì shū,rì gòng zhū shēng yóu。
城西有古洞,廨东有新楼。chéng xī yǒu gǔ dòng,xiè dōng yǒu xīn lóu。
晴昼及月夕,觞咏无时休。qíng zhòu jí yuè xī,shāng yǒng wú shí xiū。
柰当岁试期,诸生趋邕州。nài dāng suì shì qī,zhū shēng qū yōng zhōu。
纷去如落叶,始觉孤树秋。fēn qù rú luò yè,shǐ jué gū shù qiū。
独有童氏子,经通行且修。dú yǒu tóng shì zi,jīng tōng xíng qiě xiū。
能来同我居,对床置衾裯。néng lái tóng wǒ jū,duì chuáng zhì qīn chóu。
夜半读《楚骚》,镫闇风飕飕。yè bàn dú chǔ sāo,dèng àn fēng sōu sōu。
因与论今古,掩卷涕泗流。yīn yǔ lùn jīn gǔ,yǎn juǎn tì sì liú。
颇忆韩子语,君其张生俦。pǒ yì hán zi yǔ,jūn qí zhāng shēng chóu。
共言无倦听,晨坐尽更筹。gòng yán wú juàn tīng,chén zuò jǐn gèng chóu。
边隅得此士,宁复嗟夷犹。biān yú dé cǐ shì,níng fù jiē yí yóu。
诗成寄诸生,底用商声讴。shī chéng jì zhū shēng,dǐ yòng shāng shēng ōu。

将去归顺和乐天杭州二诗

李宪乔

三年为刺史,白公当内移。sān nián wèi cì shǐ,bái gōng dāng nèi yí。
三年为刺史,李子去复来。sān nián wèi cì shǐ,lǐ zi qù fù lái。
前后三年中,问我何施为。qián hòu sān nián zhōng,wèn wǒ hé shī wèi。
催科不敢拙,那得抚字慈。cuī kē bù gǎn zhuō,nà dé fǔ zì cí。
弭盗苦无术,遑问道拾遗。mǐ dào kǔ wú shù,huáng wèn dào shí yí。
惟民不我恶,我不民鄙夷。wéi mín bù wǒ è,wǒ bù mín bǐ yí。
以此两相得,未免情依依。yǐ cǐ liǎng xiāng dé,wèi miǎn qíng yī yī。
愧无西湖水,为汝溉田陂。kuì wú xī hú shuǐ,wèi rǔ gài tián bēi。
亦无天竺石,为我压舟资。yì wú tiān zhú shí,wèi wǒ yā zhōu zī。
因我好吟咏,多投送行诗。yīn wǒ hǎo yín yǒng,duō tóu sòng xíng shī。
山野黄发叟,里巷垂髫儿。shān yě huáng fā sǒu,lǐ xiàng chuí tiáo ér。
伛偻各拜献,婉娈相扳追。yǔ lóu gè bài xiàn,wǎn luán xiāng bān zhuī。
肫意良可念,柰多虚泛词。zhūn yì liáng kě niàn,nài duō xū fàn cí。
恩德竟何有,吾犹自知之。ēn dé jìng hé yǒu,wú yóu zì zhī zhī。
若系倩人作,尤不应我欺。ruò xì qiàn rén zuò,yóu bù yīng wǒ qī。
老者劝餐饭,幼者得携持。lǎo zhě quàn cān fàn,yòu zhě dé xié chí。
不言已可乐,待我再来时。bù yán yǐ kě lè,dài wǒ zài lái shí。
1912