古诗词

寄怀王木斋秀才

俞明震

生死心谁托,艰难道未孤。shēng sǐ xīn shuí tuō,jiān nán dào wèi gū。
沉吟惜遥夜,哀艳满江湖。chén yín xī yáo yè,āi yàn mǎn jiāng hú。
身外闲云堕,愁边一雁呼。shēn wài xián yún duò,chóu biān yī yàn hū。
更谁觅谯秀,凄恻到寒芜。gèng shuí mì qiáo xiù,qī cè dào hán wú。
猜您喜欢

岁晚乞病解官书示子言

俞明震

初魄无光觉夜寒,绕城冰雪路漫漫。chū pò wú guāng jué yè hán,rào chéng bīng xuě lù màn màn。
十年涕泪今何补,一病仓皇死未安。shí nián tì lèi jīn hé bǔ,yī bìng cāng huáng sǐ wèi ān。
扰扰世随人意改,冥冥天在雾中看。rǎo rǎo shì suí rén yì gǎi,míng míng tiān zài wù zhōng kàn。
支离与子寻诗梦,觉后园林已岁残。zhī lí yǔ zi xún shī mèng,jué hòu yuán lín yǐ suì cán。

辛亥除夕感赋时乞病留居兰州城

俞明震

冥鸿踯躅冻云前,莽莽高城夜可怜。míng hóng zhí zhú dòng yún qián,mǎng mǎng gāo chéng yè kě lián。
客至怕谈新历日,病闲聊补旧诗篇。kè zhì pà tán xīn lì rì,bìng xián liáo bǔ jiù shī piān。
看人只合成孤醉,守岁何因得早眠。kàn rén zhǐ hé chéng gū zuì,shǒu suì hé yīn dé zǎo mián。
惆怅难忘玉溪语,可能留命待桑田。chóu chàng nán wàng yù xī yǔ,kě néng liú mìng dài sāng tián。

得寿臣三弟书

俞明震

烽火连天白发生,开函收汝泪纵横。fēng huǒ lián tiān bái fā shēng,kāi hán shōu rǔ lèi zòng héng。
枉谈陈迹埋经史,剩有馀年到弟兄。wǎng tán chén jì mái jīng shǐ,shèng yǒu yú nián dào dì xiōng。
归计忽兴闾墓想,惊魂如听乱离声。guī jì hū xīng lǘ mù xiǎng,jīng hún rú tīng luàn lí shēng。
传家世业从今尽,留待桑田学耦耕。chuán jiā shì yè cóng jīn jǐn,liú dài sāng tián xué ǒu gēng。

得寿臣三弟书

俞明震

长镵托命吾何有,夜雨联床老更难。zhǎng chán tuō mìng wú hé yǒu,yè yǔ lián chuáng lǎo gèng nán。
姑妄听之容笑傲,万无可说祝平安。gū wàng tīng zhī róng xiào ào,wàn wú kě shuō zhù píng ān。
一生忧患知谁健,十月音书隔岁看。yī shēng yōu huàn zhī shuí jiàn,shí yuè yīn shū gé suì kàn。
纵使馀年好相见,人间赢得是辛酸。zòng shǐ yú nián hǎo xiāng jiàn,rén jiān yíng dé shì xīn suān。

将至秦州避乱次陈子言留别兰州诸友韵

俞明震

国身通本春秋旨,海内从教索解人。guó shēn tōng běn chūn qiū zhǐ,hǎi nèi cóng jiào suǒ jiě rén。
绝塞散存专制体,一廛今作幸生民。jué sāi sàn cún zhuān zhì tǐ,yī chán jīn zuò xìng shēng mín。
少年慷慨犹摩剑,乱后光阴看转轮。shǎo nián kāng kǎi yóu mó jiàn,luàn hòu guāng yīn kàn zhuǎn lún。
梦醒莫愁身世改,雪中一鸟已鸣春。mèng xǐng mò chóu shēn shì gǎi,xuě zhōng yī niǎo yǐ míng chūn。

重至金陵故居吊刘姬

俞明震

罢絮光阴萍满池,春风吹鬓白成丝。bà xù guāng yīn píng mǎn chí,chūn fēng chuī bìn bái chéng sī。
明知生累翻悲死,难遣中年况近衰。míng zhī shēng lèi fān bēi sǐ,nán qiǎn zhōng nián kuàng jìn shuāi。
花竹每思初种日,江山重见独来时。huā zhú měi sī chū zhǒng rì,jiāng shān zhòng jiàn dú lái shí。
人间万事成追悔,地老天荒却怨谁。rén jiān wàn shì chéng zhuī huǐ,dì lǎo tiān huāng què yuàn shuí。

湖庄示子大伯严

俞明震

分得西湖一角凉,曲房低槛待秋光。fēn dé xī hú yī jiǎo liáng,qū fáng dī kǎn dài qiū guāng。
生惭乱世能容我,静觉高荷已退香。shēng cán luàn shì néng róng wǒ,jìng jué gāo hé yǐ tuì xiāng。
人意淡如山欲暝,归期愁与月相妨。rén yì dàn rú shān yù míng,guī qī chóu yǔ yuè xiāng fáng。
放歌同是无家客,水枕风船老此乡。fàng gē tóng shì wú jiā kè,shuǐ zhěn fēng chuán lǎo cǐ xiāng。

初春重至西湖

俞明震

曲槛阴阴水绕庐,雨花风叶看西湖。qū kǎn yīn yīn shuǐ rào lú,yǔ huā fēng yè kàn xī hú。
无多来日思前事,剩有春光赚老夫。wú duō lái rì sī qián shì,shèng yǒu chūn guāng zhuàn lǎo fū。
向晓乱山分紫翠,隔年寒涨没菰蒲。xiàng xiǎo luàn shān fēn zǐ cuì,gé nián hán zhǎng méi gū pú。
何须更觅伤心句,满眼烟波鬓影孤。hé xū gèng mì shāng xīn jù,mǎn yǎn yān bō bìn yǐng gū。

夜坐

俞明震

微闻花气夜沉沉,入世何人觉病深。wēi wén huā qì yè chén chén,rù shì hé rén jué bìng shēn。
残月渐移成曙色,寒风忽起结层阴。cán yuè jiàn yí chéng shǔ sè,hán fēng hū qǐ jié céng yīn。
悲欢自造原无事,醒醉相望各有心。bēi huān zì zào yuán wú shì,xǐng zuì xiāng wàng gè yǒu xīn。
还向纸窗寻我相,一灯明灭去来今。hái xiàng zhǐ chuāng xún wǒ xiāng,yī dēng míng miè qù lái jīn。

睡起

俞明震

稳卧绳床身世平,蘧蘧睡味比茶清。wěn wò shéng chuáng shēn shì píng,qú qú shuì wèi bǐ chá qīng。
梦长梦短了无迹,窗暗窗明过一生。mèng zhǎng mèng duǎn le wú jì,chuāng àn chuāng míng guò yī shēng。
读史难通今日事,闻歌不似少年声。dú shǐ nán tōng jīn rì shì,wén gē bù shì shǎo nián shēng。
晴光偶动春游兴,江路微茫雨又成。qíng guāng ǒu dòng chūn yóu xīng,jiāng lù wēi máng yǔ yòu chéng。

雨后湖楼晓起

俞明震

水鸟无声风满亭,起看微月在南屏。shuǐ niǎo wú shēng fēng mǎn tíng,qǐ kàn wēi yuè zài nán píng。
云山款我秋前雨,露叶如沾曙后萤。yún shān kuǎn wǒ qiū qián yǔ,lù yè rú zhān shǔ hòu yíng。
思逐远钟同脉脉,身经残梦但冥冥。sī zhú yuǎn zhōng tóng mài mài,shēn jīng cán mèng dàn míng míng。
养心渐喜知茶味,预汲寒泉入夜瓶。yǎng xīn jiàn xǐ zhī chá wèi,yù jí hán quán rù yè píng。

丙辰中秋日雨约同人饭于法相寺

俞明震

湖居不见中秋月,偏向僧楼坐雨深。hú jū bù jiàn zhōng qiū yuè,piān xiàng sēng lóu zuò yǔ shēn。
避世渐谙蔬笋味,入山终负水云心。bì shì jiàn ān shū sǔn wèi,rù shān zhōng fù shuǐ yún xīn。
人生适意每不足,眼底有诗何处寻。rén shēng shì yì měi bù zú,yǎn dǐ yǒu shī hé chù xún。
还我一庵听说鬼,涧松岩桂各萧森。hái wǒ yī ān tīng shuō guǐ,jiàn sōng yán guì gè xiāo sēn。

中秋集法相寺和子纯丈原唱

俞明震

凉雨霏霏酿桂天,寺楼衣薄欲装绵。liáng yǔ fēi fēi niàng guì tiān,sì lóu yī báo yù zhuāng mián。
客真淡泊浑忘敬,僧解周旋即是禅。kè zhēn dàn pō hún wàng jìng,sēng jiě zhōu xuán jí shì chán。
尽有寒山期晚岁,更无明月记今年。jǐn yǒu hán shān qī wǎn suì,gèng wú míng yuè jì jīn nián。
馀生甲子山中历,看到秋花始黯然。yú shēng jiǎ zi shān zhōng lì,kàn dào qiū huā shǐ àn rán。

丙辰重九龙井登高

俞明震

老觉人前万事非,登高望远独依依。lǎo jué rén qián wàn shì fēi,dēng gāo wàng yuǎn dú yī yī。
难披榛莽凌千仞,已许湖山共落晖。nán pī zhēn mǎng líng qiān rèn,yǐ xǔ hú shān gòng luò huī。
世改性随龙不灭,天空云与雁同飞。shì gǎi xìng suí lóng bù miè,tiān kōng yún yǔ yàn tóng fēi。
年年此会成今古,短鬓萧疏我自归。nián nián cǐ huì chéng jīn gǔ,duǎn bìn xiāo shū wǒ zì guī。

登高再和仁先一首

俞明震

病起逢君作重九,绝顶拄杖相追寻。bìng qǐ féng jūn zuò zhòng jiǔ,jué dǐng zhǔ zhàng xiāng zhuī xún。
秋光为我洗林莽,天界自高无古今。qiū guāng wèi wǒ xǐ lín mǎng,tiān jiè zì gāo wú gǔ jīn。
笑听野老说城市,坐待山气分晴阴。xiào tīng yě lǎo shuō chéng shì,zuò dài shān qì fēn qíng yīn。
携壶赌酒少年事,俯视落照同幽深。xié hú dǔ jiǔ shǎo nián shì,fǔ shì luò zhào tóng yōu shēn。