古诗词

甲午天津杂感和姚慕庭先生原韵

俞明震

小别长安市,时流一辈多。xiǎo bié zhǎng ān shì,shí liú yī bèi duō。
窃钩真不幸,侧帽屡相过。qiè gōu zhēn bù xìng,cè mào lǚ xiāng guò。
宏道命安托,横流尔奈何。hóng dào mìng ān tuō,héng liú ěr nài hé。
出门看傀儡,饭饱得蹉跎。chū mén kàn guī lěi,fàn bǎo dé cuō tuó。
猜您喜欢

送友南归

俞明震

市声忽触微茫感,带雨飘灯共此心。shì shēng hū chù wēi máng gǎn,dài yǔ piāo dēng gòng cǐ xīn。
笑我忘形托人海,送君连日坐春阴。xiào wǒ wàng xíng tuō rén hǎi,sòng jūn lián rì zuò chūn yīn。
眼中历历昏鸦满,世外冥冥落照深。yǎn zhōng lì lì hūn yā mǎn,shì wài míng míng luò zhào shēn。
便拟遥情托毫素,微尘无地著沉吟。biàn nǐ yáo qíng tuō háo sù,wēi chén wú dì zhù chén yín。

和李公子经迈

俞明震

相看谁挟幽并气,极盛门才有递增。xiāng kàn shuí xié yōu bìng qì,jí shèng mén cái yǒu dì zēng。
当户河流风㶁㶁,隔年人到雨腾腾。dāng hù hé liú fēng guó guó,gé nián rén dào yǔ téng téng。
君家忧乐关全局,天下低徊想中兴。jūn jiā yōu lè guān quán jú,tiān xià dī huái xiǎng zhōng xīng。
近事忽堪横涕泪,海云樯燕百无能。jìn shì hū kān héng tì lèi,hǎi yún qiáng yàn bǎi wú néng。

和李公子经迈

俞明震

我生兀兀且自保,但到酒边皆泪痕。wǒ shēng wù wù qiě zì bǎo,dàn dào jiǔ biān jiē lèi hén。
未必危言关大计,可无元气在高门。wèi bì wēi yán guān dà jì,kě wú yuán qì zài gāo mén。
清时送日吾犹待,大地悬河雨乱翻。qīng shí sòng rì wú yóu dài,dà dì xuán hé yǔ luàn fān。
十丈荷花千亩水,宁能相对与忘言。shí zhàng hé huā qiān mǔ shuǐ,níng néng xiāng duì yǔ wàng yán。

自厦门泛舟渡台湾海中见夕阳感赋

俞明震

自浮沧海送残阳,渐觉闲身人莽苍。zì fú cāng hǎi sòng cán yáng,jiàn jué xián shēn rén mǎng cāng。
一掬酸辛成独往,无边天水共微光。yī jū suān xīn chéng dú wǎng,wú biān tiān shuǐ gòng wēi guāng。
风樯隐隐开元气,朔雁声声吊战场。fēng qiáng yǐn yǐn kāi yuán qì,shuò yàn shēng shēng diào zhàn chǎng。
凄绝一更初魄语,故人相望涕成行。qī jué yī gèng chū pò yǔ,gù rén xiāng wàng tì chéng xíng。

甲午除夕登台北城楼

俞明震

瘴外日光芒角动,残年出户昼常阴。zhàng wài rì guāng máng jiǎo dòng,cán nián chū hù zhòu cháng yīn。
寥天有此登高兴,暮雨飘残隔岁心。liáo tiān yǒu cǐ dēng gāo xīng,mù yǔ piāo cán gé suì xīn。
役役谈兵清议在,冥冥入世几人深。yì yì tán bīng qīng yì zài,míng míng rù shì jǐ rén shēn。
迷离爆竹千家晚,针孔光阴耐苦吟。mí lí bào zhú qiān jiā wǎn,zhēn kǒng guāng yīn nài kǔ yín。

登厦门南普陀和易实甫原韵乙未

俞明震

登临初见海嵯峨,回望神州感逝波。dēng lín chū jiàn hǎi cuó é,huí wàng shén zhōu gǎn shì bō。
坐久自疑趋大壑,再来应恐泣磐陀。zuò jiǔ zì yí qū dà hè,zài lái yīng kǒng qì pán tuó。
愁边草树天风急,泪眼乾坤落照多。chóu biān cǎo shù tiān fēng jí,lèi yǎn qián kūn luò zhào duō。
今日五洲成大梦,独留残梦在岩阿。jīn rì wǔ zhōu chéng dà mèng,dú liú cán mèng zài yán ā。

和宋燕生

俞明震

相逢且各开怀抱,涕泪乾坤百事艰。xiāng féng qiě gè kāi huái bào,tì lèi qián kūn bǎi shì jiān。
悱恻养成真气节,沉吟莫负好江山。fěi cè yǎng chéng zhēn qì jié,chén yín mò fù hǎo jiāng shān。
情深枉自伤哀乐,物竞何从辨圣凡。qíng shēn wǎng zì shāng āi lè,wù jìng hé cóng biàn shèng fán。
我自支离托人海,介乎才与不才间。wǒ zì zhī lí tuō rén hǎi,jiè hū cái yǔ bù cái jiān。

和宋燕生

俞明震

谁持下界三千劫,众口悠悠只自惊。shuí chí xià jiè sān qiān jié,zhòng kǒu yōu yōu zhǐ zì jīng。
别有性情求史隐,略通忧患著棋经。bié yǒu xìng qíng qiú shǐ yǐn,lüè tōng yōu huàn zhù qí jīng。
厌闻乱角随风转,坐送残阳看月生。yàn wén luàn jiǎo suí fēng zhuǎn,zuò sòng cán yáng kàn yuè shēng。
歌哭未终人事改,古今同是百无成。gē kū wèi zhōng rén shì gǎi,gǔ jīn tóng shì bǎi wú chéng。

和宋燕生

俞明震

几人流涕谈新政,我自低徊谓子贤。jǐ rén liú tì tán xīn zhèng,wǒ zì dī huái wèi zi xián。
哀乐尽时忘孔墨,国身通后见人天。āi lè jǐn shí wàng kǒng mò,guó shēn tōng hòu jiàn rén tiān。
微波脉脉归沧海,弃木森森得大年。wēi bō mài mài guī cāng hǎi,qì mù sēn sēn dé dà nián。
倘谓时艰求息壤,人间何处有桑田。tǎng wèi shí jiān qiú xī rǎng,rén jiān hé chù yǒu sāng tián。

登狼山

俞明震

独抱沉忧向沧海,且登孤塔送斜晖。dú bào chén yōu xiàng cāng hǎi,qiě dēng gū tǎ sòng xié huī。
回看城郭依依在,剩觉江山种种非。huí kàn chéng guō yī yī zài,shèng jué jiāng shān zhǒng zhǒng fēi。
断港烟昏潮暗上,诸天风定鸟高飞。duàn gǎng yān hūn cháo àn shàng,zhū tiān fēng dìng niǎo gāo fēi。
哀时别有人天感,一笑相忘立钓矶。āi shí bié yǒu rén tiān gǎn,yī xiào xiāng wàng lì diào jī。

登狼山

俞明震

山后疏林风日幽,山前奔浪接天流。shān hòu shū lín fēng rì yōu,shān qián bēn làng jiē tiān liú。
情难自遣登楼好,生本无涯到海愁。qíng nán zì qiǎn dēng lóu hǎo,shēng běn wú yá dào hǎi chóu。
旦暮承平容小隐,英雄刍狗有千秋。dàn mù chéng píng róng xiǎo yǐn,yīng xióng chú gǒu yǒu qiān qiū。
人间散漫成今古,了却闲身尽白头。rén jiān sàn màn chéng jīn gǔ,le què xián shēn jǐn bái tóu。

甲辰六月十六日登天童山访寄禅长老不遇留赠二首

俞明震

我到深山公入世,人天哀感未分明。wǒ dào shēn shān gōng rù shì,rén tiān āi gǎn wèi fēn míng。
中年万事不挂眼,静夜一灯微有情。zhōng nián wàn shì bù guà yǎn,jìng yè yī dēng wēi yǒu qíng。
碧海沉沉那有岸,秋虫唧唧徒闻声。bì hǎi chén chén nà yǒu àn,qiū chóng jī jī tú wén shēng。
玲岩星暗诸天寂,待汝归来看月生。líng yán xīng àn zhū tiān jì,dài rǔ guī lái kàn yuè shēng。

甲辰六月十六日登天童山访寄禅长老不遇留赠二首

俞明震

人世至今无可说,相逢端合话来生。rén shì zhì jīn wú kě shuō,xiāng féng duān hé huà lái shēng。
交空四海公垂老,愁入深山雨易成。jiāo kōng sì hǎi gōng chuí lǎo,chóu rù shēn shān yǔ yì chéng。
料得归来应有泪,不因禅定便无情。liào dé guī lái yīng yǒu lèi,bù yīn chán dìng biàn wú qíng。
华严法界人能到,容我蹉跎听梵声。huá yán fǎ jiè rén néng dào,róng wǒ cuō tuó tīng fàn shēng。

重过洞庭

俞明震

早凉催雨渡湘波,重见湖阴旧薜萝。zǎo liáng cuī yǔ dù xiāng bō,zhòng jiàn hú yīn jiù bì luó。
风月至今仍跌宕,江山如我总蹉跎。fēng yuè zhì jīn réng diē dàng,jiāng shān rú wǒ zǒng cuō tuó。
孤城莽莽愁心叠,野日荒荒落雁多。gū chéng mǎng mǎng chóu xīn dié,yě rì huāng huāng luò yàn duō。
天际一星明向我,混茫无地著悲歌。tiān jì yī xīng míng xiàng wǒ,hùn máng wú dì zhù bēi gē。

四月十四日招秦伯虞邓熙之陈雨生并携琴师王耀先泛舟秦淮

俞明震

秦淮初夏景夷犹,薄薄云阴宿雨收。qín huái chū xià jǐng yí yóu,báo báo yún yīn sù yǔ shōu。
烟水有情诸老在,莺花如我一春愁。yān shuǐ yǒu qíng zhū lǎo zài,yīng huā rú wǒ yī chūn chóu。
故家文物存刍狗,一代人心幻土牛。gù jiā wén wù cún chú gǒu,yī dài rén xīn huàn tǔ niú。
斟酌古今琴韵好,任他箫管在高楼。zhēn zhuó gǔ jīn qín yùn hǎo,rèn tā xiāo guǎn zài gāo lóu。
1911234567»