古诗词

甲午天津杂感和姚慕庭先生原韵

俞明震

离家觉轩豁,望远忽潜潸。lí jiā jué xuān huō,wàng yuǎn hū qián shān。
门祚惊心久,饥寒合眼间。mén zuò jīng xīn jiǔ,jī hán hé yǎn jiān。
高天谁见影,集霰欲迷山。gāo tiān shuí jiàn yǐng,jí xiàn yù mí shān。
广漠吾从逝,先偷一夕闲。guǎng mò wú cóng shì,xiān tōu yī xī xián。
猜您喜欢

赣州杂感

俞明震

后事真难问,前因更可哀。hòu shì zhēn nán wèn,qián yīn gèng kě āi。
几人收涕泪,一雨长莓苔。jǐ rén shōu tì lèi,yī yǔ zhǎng méi tái。
霁影山围住,风声雁带来。jì yǐng shān wéi zhù,fēng shēng yàn dài lái。
谁教民气塞,远望一登台。shuí jiào mín qì sāi,yuǎn wàng yī dēng tái。

冬夜偶成

俞明震

多少残年事,蹉跎著此亭。duō shǎo cán nián shì,cuō tuó zhù cǐ tíng。
风从萤处定,山到雁边青。fēng cóng yíng chù dìng,shān dào yàn biān qīng。
夜久得生理,水寒无动形。yè jiǔ dé shēng lǐ,shuǐ hán wú dòng xíng。
向人枯树在,如欲诉飘零。xiàng rén kū shù zài,rú yù sù piāo líng。

泊吉水三曲滩

俞明震

暮天群动息,惘惘惜孤清。mù tiān qún dòng xī,wǎng wǎng xī gū qīng。
岸柳愁中老,樯灯雨外明。àn liǔ chóu zhōng lǎo,qiáng dēng yǔ wài míng。
悲来已陈迹,何处著平生。bēi lái yǐ chén jì,hé chù zhù píng shēng。
惟有星星发,催人心暗惊。wéi yǒu xīng xīng fā,cuī rén xīn àn jīng。

大庾乱甫定偕僚友出游近郊诸山

俞明震

百转迷前路,从知出世难。bǎi zhuǎn mí qián lù,cóng zhī chū shì nán。
长愁肝肺热,新霁水云安。zhǎng chóu gān fèi rè,xīn jì shuǐ yún ān。
闲淡看僧老,艰危逼岁残。xián dàn kàn sēng lǎo,jiān wēi bī suì cán。
在山泉似境,流作万重滩。zài shān quán shì jìng,liú zuò wàn zhòng tān。

大庾乱甫定偕僚友出游近郊诸山

俞明震

背日山常暗,惊风叶乱飞。bèi rì shān cháng àn,jīng fēng yè luàn fēi。
哀时甘泯泯,望远独依依。āi shí gān mǐn mǐn,wàng yuǎn dú yī yī。
乱定群情见,天空一鸟归。luàn dìng qún qíng jiàn,tiān kōng yī niǎo guī。
忍将垂老泪,长此送斜晖。rěn jiāng chuí lǎo lèi,zhǎng cǐ sòng xié huī。

夜雨书怀

俞明震

黯黯春光去,垂垂老境添。àn àn chūn guāng qù,chuí chuí lǎo jìng tiān。
雨深灯有晕,人静水窥帘。yǔ shēn dēng yǒu yūn,rén jìng shuǐ kuī lián。
入世愁儿女,思归计米盐。rù shì chóu ér nǚ,sī guī jì mǐ yán。
略谙齐物旨,何意问飞潜。lüè ān qí wù zhǐ,hé yì wèn fēi qián。

通天岩夜坐书怀

俞明震

山僧头未白,一树已飘零。shān sēng tóu wèi bái,yī shù yǐ piāo líng。
石古云无性,潭空月有灵。shí gǔ yún wú xìng,tán kōng yuè yǒu líng。
暮天同脉脉,生事但冥冥。mù tiān tóng mài mài,shēng shì dàn míng míng。
不识禅关近,藏山雨气青。bù shí chán guān jìn,cáng shān yǔ qì qīng。

通天岩夜坐书怀

俞明震

尘垢含生理,因循得道腴。chén gòu hán shēng lǐ,yīn xún dé dào yú。
书留残劫在,心比古人孤。shū liú cán jié zài,xīn bǐ gǔ rén gū。
静觉天无异,愁听鸟自呼。jìng jué tiān wú yì,chóu tīng niǎo zì hū。
褰裳宁有待,迷路满榛芜。qiān shang níng yǒu dài,mí lù mǎn zhēn wú。

夏夜山寺纳凉即景偶成

俞明震

一峰高受雨,远色尚空明。yī fēng gāo shòu yǔ,yuǎn sè shàng kōng míng。
露草虫相语,风林月有声。lù cǎo chóng xiāng yǔ,fēng lín yuè yǒu shēng。
夜凉贪坐久,幽极觉愁生。yè liáng tān zuò jiǔ,yōu jí jué chóu shēng。
又见晨光动,劳劳愧此情。yòu jiàn chén guāng dòng,láo láo kuì cǐ qíng。

留别秦淮作

俞明震

野色依依入露荷,分明昨夜醉闻歌。yě sè yī yī rù lù hé,fēn míng zuó yè zuì wén gē。
遥怜水阁疏灯上,渐觉南朝夕照多。yáo lián shuǐ gé shū dēng shàng,jiàn jué nán cháo xī zhào duō。
满眼江山生福慧,几家烟柳弄婆娑。mǎn yǎn jiāng shān shēng fú huì,jǐ jiā yān liǔ nòng pó suō。
清愁莫放鸿蒙破,但到人间总逝波。qīng chóu mò fàng hóng méng pò,dàn dào rén jiān zǒng shì bō。

晚泊鸭栏矶

俞明震

一灯红起寒流外,身世无端接混茫。yī dēng hóng qǐ hán liú wài,shēn shì wú duān jiē hùn máng。
不信星辰随地转,独怜鸿雁入天荒。bù xìn xīng chén suí dì zhuǎn,dú lián hóng yàn rù tiān huāng。
雄风作势吞云梦,清角流哀下岳阳。xióng fēng zuò shì tūn yún mèng,qīng jiǎo liú āi xià yuè yáng。
远望低吟总无奈,中原落日即沧桑。yuǎn wàng dī yín zǒng wú nài,zhōng yuán luò rì jí cāng sāng。

寄怀舍弟兼呈肯堂

俞明震

侧身惊见孤飞鸟,落日无根大地悬。cè shēn jīng jiàn gū fēi niǎo,luò rì wú gēn dà dì xuán。
原野高寒愁集霰,弟兄南北各潸然。yuán yě gāo hán chóu jí xiàn,dì xiōng nán běi gè shān rán。
噤人乱角从空下,背郭幽花抱露眠。jìn rén luàn jiǎo cóng kōng xià,bèi guō yōu huā bào lù mián。
斜睨五洲成独醉,朔风吹海又残年。xié nì wǔ zhōu chéng dú zuì,shuò fēng chuī hǎi yòu cán nián。

送黄孟乐袁叔瑜下第南归

俞明震

窅然广莫费搜寻,不信虞渊返景深。yǎo rán guǎng mò fèi sōu xún,bù xìn yú yuān fǎn jǐng shēn。
役役终知孤愤在,星星同惜二毛侵。yì yì zhōng zhī gū fèn zài,xīng xīng tóng xī èr máo qīn。
养生豹毅无兼术,历劫虫沙有道心。yǎng shēng bào yì wú jiān shù,lì jié chóng shā yǒu dào xīn。
莫漫江湖悲瓠落,此身原是不祥金。mò màn jiāng hú bēi hù luò,cǐ shēn yuán shì bù xiáng jīn。

赠曾重伯

俞明震

世上悠悠竞儒墨,可怜于子惜飞腾。shì shàng yōu yōu jìng rú mò,kě lián yú zi xī fēi téng。
谁吹落絮漫天际,看转风轮在下层。shuí chuī luò xù màn tiān jì,kàn zhuǎn fēng lún zài xià céng。
花落花开春似梦,人歌人哭帝何能。huā luò huā kāi chūn shì mèng,rén gē rén kū dì hé néng。
钧天醉后无从问,坐息南溟待大鹏。jūn tiān zuì hòu wú cóng wèn,zuò xī nán míng dài dà péng。

赠严铁吾水部

俞明震

小辩斤斤出尘垢,羞从人海证悲欢。xiǎo biàn jīn jīn chū chén gòu,xiū cóng rén hǎi zhèng bēi huān。
承竿直可忘蜩翼,隐几何妨作鼠肝。chéng gān zhí kě wàng tiáo yì,yǐn jǐ hé fáng zuò shǔ gān。
人去虚帏通万籁,花深明月动微澜。rén qù xū wéi tōng wàn lài,huā shēn míng yuè dòng wēi lán。
观生我更支离甚,自把新篁作笋看。guān shēng wǒ gèng zhī lí shén,zì bǎ xīn huáng zuò sǔn kàn。
1911234567»