古诗词

秋尽

李雯

秋尽江天木叶稀,空林日夕下寒晖。qiū jǐn jiāng tiān mù yè xī,kōng lín rì xī xià hán huī。
犹余蟋蟀依墙稳,更有苍鹰奉雀归。yóu yú xī shuài yī qiáng wěn,gèng yǒu cāng yīng fèng què guī。
十月波涛掩粳稻,北风刀尺问裳衣。shí yuè bō tāo yǎn jīng dào,běi fēng dāo chǐ wèn shang yī。
壮夫尽落飞蓬后,搔首徘徊立钓矶。zhuàng fū jǐn luò fēi péng hòu,sāo shǒu pái huái lì diào jī。

李雯

李雯,字舒章,江南青浦(今上海)人。少与陈子龙、宋征舆齐名,合称“云间三子”。明崇祯十五年(1642)举人。清军入关时,李雯正在京城,因而被清朝政府羁留,并被推荐授官为内阁中书舍人,充顺天乡试同考官。顺治三年(1646)南归葬父,第二年在返京途中染病,后不治而亡。著有《蓼斋集》四十七卷、《蓼斋后集》五卷。 李雯的作品>>

猜您喜欢

虞美人·寄愁

李雯

白玉堂前芳草歇,赋尽江郎别。bái yù táng qián fāng cǎo xiē,fù jǐn jiāng láng bié。
双鱼谁寄锦书来,正是满函清泪向人开。shuāng yú shuí jì jǐn shū lái,zhèng shì mǎn hán qīng lèi xiàng rén kāi。
浓愁细数相思字,检物经人意。nóng chóu xì shù xiāng sī zì,jiǎn wù jīng rén yì。
娇心更在不言中,珍重窄衫兰麝散秋风。jiāo xīn gèng zài bù yán zhōng,zhēn zhòng zhǎi shān lán shè sàn qiū fēng。

丑奴儿令郑恒求匹

李雯

海棠已折他人手,待得来时,几度黄鹂,好处春风别肃吹。hǎi táng yǐ zhé tā rén shǒu,dài dé lái shí,jǐ dù huáng lí,hǎo chù chūn fēng bié sù chuī。
人间自有真萧史,无处容伊,月暗星移,金刀裁断女萝丝。rén jiān zì yǒu zhēn xiāo shǐ,wú chù róng yī,yuè àn xīng yí,jīn dāo cái duàn nǚ luó sī。

阮郎归·书锦

李雯

画帘卷起郁金堂,弄影过回廊。huà lián juǎn qǐ yù jīn táng,nòng yǐng guò huí láng。
宫袍新打内家香,当时解佩郎。gōng páo xīn dǎ nèi jiā xiāng,dāng shí jiě pèi láng。
携翠管,近明窗,春山待晓妆。xié cuì guǎn,jìn míng chuāng,chūn shān dài xiǎo zhuāng。
洛阳才子是东床,西厢春梦长。luò yáng cái zi shì dōng chuáng,xī xiāng chūn mèng zhǎng。

南乡子·春感

李雯

满眼落花红,双燕多情语汉宫。mǎn yǎn luò huā hóng,shuāng yàn duō qíng yǔ hàn gōng。
一代风流千古恨,匆匆。yī dài fēng liú qiān gǔ hèn,cōng cōng。
尽在新蒲细柳中。jǐn zài xīn pú xì liǔ zhōng。
桃李怨春风,玉笛吹残看塞鸿。táo lǐ yuàn chūn fēng,yù dí chuī cán kàn sāi hóng。
一枕邯郸无好梦,朦胧。yī zhěn hán dān wú hǎo mèng,méng lóng。
教人莫唱大江东。jiào rén mò chàng dà jiāng dōng。

虞美人·惜春

李雯

蜂黄蝶粉依然在,无奈春风改。fēng huáng dié fěn yī rán zài,wú nài chūn fēng gǎi。
小窗微切玉玲珑,千里行尘不惜牡丹红。xiǎo chuāng wēi qiè yù líng lóng,qiān lǐ xíng chén bù xī mǔ dān hóng。
西陵松柏知何处,目断金椎路。xī líng sōng bǎi zhī hé chù,mù duàn jīn chuí lù。
无端花絮上帘钩,飞下一天春恨满皇州。wú duān huā xù shàng lián gōu,fēi xià yī tiān chūn hèn mǎn huáng zhōu。

踏莎行·春夜写怀

李雯

绿染荒丘,红愁古戍,好春断送斜阳路。lǜ rǎn huāng qiū,hóng chóu gǔ shù,hǎo chūn duàn sòng xié yáng lù。
天边遗下碧桃花,人间竞买珊瑚树。tiān biān yí xià bì táo huā,rén jiān jìng mǎi shān hú shù。
芍药香消,青梅酸破,这回难写风流句。sháo yào xiāng xiāo,qīng méi suān pò,zhè huí nán xiě fēng liú jù。
灯前尚爱墨花浮,明知宿业相缠处。dēng qián shàng ài mò huā fú,míng zhī sù yè xiāng chán chù。

风流子·送春

李雯

谁教春去也?人间恨,何处问斜阳?见花褪残红,莺捎浓绿,思量往事,尘海茫茫。shuí jiào chūn qù yě?rén jiān hèn,hé chù wèn xié yáng?jiàn huā tuì cán hóng,yīng shāo nóng lǜ,sī liàng wǎng shì,chén hǎi máng máng。
芳心谢,锦梭停旧织,麝月懒新妆。fāng xīn xiè,jǐn suō tíng jiù zhī,shè yuè lǎn xīn zhuāng。
杜宇数声,觉馀惊梦;dù yǔ shù shēng,jué yú jīng mèng;
碧栏三尺,空倚愁肠。bì lán sān chǐ,kōng yǐ chóu cháng。
东君抛人易,回头处,犹是昔日池塘。dōng jūn pāo rén yì,huí tóu chù,yóu shì xī rì chí táng。
留下长杨紫陌,付与谁行?liú xià zhǎng yáng zǐ mò,fù yǔ shuí xíng?
想折柳声中,吹来不尽;落花影里,舞去还香。xiǎng zhé liǔ shēng zhōng,chuī lái bù jǐn;luò huā yǐng lǐ,wǔ qù hái xiāng。
难把一樽轻送,多少暄凉。nán bǎ yī zūn qīng sòng,duō shǎo xuān liáng。

一斛珠·寓言

李雯

垂阳如幕,看花每恨东风恶。chuí yáng rú mù,kàn huā měi hèn dōng fēng è。
舞衣虽在薇香薄。wǔ yī suī zài wēi xiāng báo。
撩乱云鬟,何处安金雀。liāo luàn yún huán,hé chù ān jīn què。
天上柳绵吹又落,玉颜已破情如昨。tiān shàng liǔ mián chuī yòu luò,yù yán yǐ pò qíng rú zuó。
学时剩有相思约。xué shí shèng yǒu xiāng sī yuē。
今日相思,人倚栏干角。jīn rì xiāng sī,rén yǐ lán gàn jiǎo。

小重山·写怀

李雯

上苑苔侵临砌花。shàng yuàn tái qīn lín qì huā。
杏梁新燕子、属谁家。xìng liáng xīn yàn zi shǔ shuí jiā。
晓风吹破碧窗纱。xiǎo fēng chuī pò bì chuāng shā。
丁香结,憔悴过韶华。dīng xiāng jié,qiáo cuì guò sháo huá。
有梦寄天涯。yǒu mèng jì tiān yá。
海棠开遍了、朋痕斜。hǎi táng kāi biàn le péng hén xié。
三春清泪落鸣笳。sān chūn qīng lèi luò míng jiā。
愁如海,不著踏青鞋。chóu rú hǎi,bù zhù tà qīng xié。

锦帐春·遣意

李雯

好酒难胜,游丝易断,片晌沉吟千遍。hǎo jiǔ nán shèng,yóu sī yì duàn,piàn shǎng chén yín qiān biàn。
鹧鸪声,蝴蝶梦,看夕阳多半,旧时台殿。zhè gū shēng,hú dié mèng,kàn xī yáng duō bàn,jiù shí tái diàn。
花点红尘,绳牵紫燕,也应是、因缘一段。huā diǎn hóng chén,shéng qiān zǐ yàn,yě yīng shì yīn yuán yī duàn。
奈相思,千里月,任东风难教人排遣。nài xiāng sī,qiān lǐ yuè,rèn dōng fēng nán jiào rén pái qiǎn。

浪淘沙·杨花

李雯

金缕晓风残,素雪晴翻。jīn lǚ xiǎo fēng cán,sù xuě qíng fān。
为谁飞上玉雕阑。wèi shuí fēi shàng yù diāo lán。
可惜章台新雨后,踏入沙间。kě xī zhāng tái xīn yǔ hòu,tà rù shā jiān。
沾惹忒无端,青鸟空衔。zhān rě tè wú duān,qīng niǎo kōng xián。
一春幽梦绿萍闲。yī chūn yōu mèng lǜ píng xián。
暗处消魂罗袖薄,与泪轻弹。àn chù xiāo hún luó xiù báo,yǔ lèi qīng dàn。

晚意

李雯

别墅寒原外,孤亭乱木中。bié shù hán yuán wài,gū tíng luàn mù zhōng。
杂霞停暝色,清吹入高桐。zá xiá tíng míng sè,qīng chuī rù gāo tóng。
村静砧舂急,星严乌雀通。cūn jìng zhēn chōng jí,xīng yán wū què tōng。
萧条最无事,间久欲成翁。xiāo tiáo zuì wú shì,jiān jiǔ yù chéng wēng。

感秋

李雯

遂有矜秋意,空庭落小凉。suì yǒu jīn qiū yì,kōng tíng luò xiǎo liáng。
晚花浓刺日,病叶堕先霜。wǎn huā nóng cì rì,bìng yè duò xiān shuāng。
爽动宜雕鹗,骄腾问犬羊。shuǎng dòng yí diāo è,jiāo téng wèn quǎn yáng。
郊原最愁寂,沥酒对苍茫。jiāo yuán zuì chóu jì,lì jiǔ duì cāng máng。

感秋

李雯

四海郁兵气,山川尚有姿。sì hǎi yù bīng qì,shān chuān shàng yǒu zī。
登临及今日,幽滞失良期。dēng lín jí jīn rì,yōu zhì shī liáng qī。
不解洛生咏,能吟豪士诗。bù jiě luò shēng yǒng,néng yín háo shì shī。
闭门聊自卧,乱石迥相宜。bì mén liáo zì wò,luàn shí jiǒng xiāng yí。

秋尽

李雯

江南霜气老平芜,寒楚苍苍烟月孤。jiāng nán shuāng qì lǎo píng wú,hán chǔ cāng cāng yān yuè gū。
水薄平霞连画角,风高枯柳散城乌。shuǐ báo píng xiá lián huà jiǎo,fēng gāo kū liǔ sàn chéng wū。
髦头隐见占三塞,雁翅飘零动五湖。máo tóu yǐn jiàn zhàn sān sāi,yàn chì piāo líng dòng wǔ hú。
为有荒愁消不得,明镫午夜独虬须。wèi yǒu huāng chóu xiāo bù dé,míng dèng wǔ yè dú qiú xū。
111«2345678