古诗词

陇山

谭嗣同

古来形家者流谈山水,云皆源于西北委于东。gǔ lái xíng jiā zhě liú tán shān shuǐ,yún jiē yuán yú xī běi wěi yú dōng。
三条飞舞趋大海,山筋水脉交相通。sān tiáo fēi wǔ qū dà hǎi,shān jīn shuǐ mài jiāo xiāng tōng。
我谓水之流兮,始分而终合,夫岂山之峙兮,愈歧而愈弱。wǒ wèi shuǐ zhī liú xī,shǐ fēn ér zhōng hé,fū qǐ shān zhī zhì xī,yù qí ér yù ruò。
吁嗟乎,水则东入不极之沧溟,山则西出无边之沙漠。xū jiē hū,shuǐ zé dōng rù bù jí zhī cāng míng,shān zé xī chū wú biān zhī shā mò。
错亘乾坤萃两隅,气象纵横浩寥霩。cuò gèn qián kūn cuì liǎng yú,qì xiàng zòng héng hào liáo kuò。
昔我持此言,密默不敢论。xī wǒ chí cǐ yán,mì mò bù gǎn lùn。
足迹遍陇石,了了识本原。zú jì biàn lǒng shí,le le shí běn yuán。
陇石之山崛然起,号召峰峦俱至此。lǒng shí zhī shān jué rán qǐ,hào zhào fēng luán jù zhì cǐ。
东南培塿小于拳,杂沓西行万馀里。dōng nán péi lǒu xiǎo yú quán,zá dá xī xíng wàn yú lǐ。
渐行渐巨化为一,恍若朝宗汇群水。jiàn xíng jiàn jù huà wèi yī,huǎng ruò cháo zōng huì qún shuǐ。
其上宽广不可计,肉张骨大状殊异。qí shàng kuān guǎng bù kě jì,ròu zhāng gǔ dà zhuàng shū yì。
欲断不断势相蹙,谁信人间犹有地。yù duàn bù duàn shì xiāng cù,shuí xìn rén jiān yóu yǒu dì。
譬如亡秦以上之文章,鼓荡寥天仗真气。pì rú wáng qín yǐ shàng zhī wén zhāng,gǔ dàng liáo tiān zhàng zhēn qì。
不复矜言小波磔,横空一往茫无际。bù fù jīn yán xiǎo bō zhé,héng kōng yī wǎng máng wú jì。
策我马,曳我裳,天风终古吹琅琅。cè wǒ mǎ,yè wǒ shang,tiān fēng zhōng gǔ chuī láng láng。
何当直上昆仑巅,旷观天下名山万叠来苍茫。hé dāng zhí shàng kūn lún diān,kuàng guān tiān xià míng shān wàn dié lái cāng máng。
山苍茫,有终止。shān cāng máng,yǒu zhōng zhǐ。
吁嗟乎,山之终兮水之始。xū jiē hū,shān zhī zhōng xī shuǐ zhī shǐ。
谭嗣同

谭嗣同

谭嗣同(1865—1898),字复生,号壮飞,汉族,湖南浏阳人,是中国近代资产阶级著名的政治家、思想家,维新志士。他主张中国要强盛,只有发展民族工商业,学习西方资产阶级的政治制度。公开提出废科举、兴学校、开矿藏、修铁路、办工厂、改官制等变法维新的主张。写文章抨击清政府的卖国投降政策。1898年参加领导戊戌变法,失败后被杀,年仅三十三岁,为“戊戌六君子”之一。代表作品《仁学》、《寥天一阁文》、《莽苍苍斋诗》、《远遗堂集外文》等。 谭嗣同的作品>>

猜您喜欢

似曾诗

谭嗣同

死生流转不相值,天地翻时忽一逢。sǐ shēng liú zhuǎn bù xiāng zhí,tiān dì fān shí hū yī féng。
且喜无情成解脱,欲追前事已冥蒙。qiě xǐ wú qíng chéng jiě tuō,yù zhuī qián shì yǐ míng méng。
桐花院落乌头白,芳草汀洲雁泪红。tóng huā yuàn luò wū tóu bái,fāng cǎo tīng zhōu yàn lèi hóng。
隔世金环弹指过,结空为色又俄空。gé shì jīn huán dàn zhǐ guò,jié kōng wèi sè yòu é kōng。

似曾诗

谭嗣同

同住莲花证四禅,空然一笑是横阗。tóng zhù lián huā zhèng sì chán,kōng rán yī xiào shì héng tián。
惟红法雨偶生色,被黑罡风吹堕天。wéi hóng fǎ yǔ ǒu shēng sè,bèi hēi gāng fēng chuī duò tiān。
大患有身无相定,小言破道遣愁篇。dà huàn yǒu shēn wú xiāng dìng,xiǎo yán pò dào qiǎn chóu piān。
年来嚼蜡成滋味,阑入楞严十种仙。nián lái jué là chéng zī wèi,lán rù léng yán shí zhǒng xiān。

似曾诗

谭嗣同

无端过去生中事,兜上朦胧业眼来。wú duān guò qù shēng zhōng shì,dōu shàng méng lóng yè yǎn lái。
灯下髑髅谁一剑,尊前尸冢梦三槐。dēng xià dú lóu shuí yī jiàn,zūn qián shī zhǒng mèng sān huái。
金裘喷血和天斗,云竹闻歌匝地哀。jīn qiú pēn xuè hé tiān dòu,yún zhú wén gē zā dì āi。
徐甲傥容心忏悔,愿身成骨骨成灰。xú jiǎ tǎng róng xīn chàn huǐ,yuàn shēn chéng gǔ gǔ chéng huī。

除夕感怀(其四)

谭嗣同

年华世事两迷离,敢道中原鹿死谁。nián huá shì shì liǎng mí lí,gǎn dào zhōng yuán lù sǐ shuí。
自向冰天炼奇骨,暂教佳句属通眉。zì xiàng bīng tiān liàn qí gǔ,zàn jiào jiā jù shǔ tōng méi。
无端歌哭因长夜,婪尾阴阳胜此时。wú duān gē kū yīn zhǎng yè,lán wěi yīn yáng shèng cǐ shí。
有约闻鸡同起舞,灯前转恨漏声迟。yǒu yuē wén jī tóng qǐ wǔ,dēng qián zhuǎn hèn lòu shēng chí。

除夕感怀

谭嗣同

我辈虫吟真碌碌,高歌《商颂》彼何人。wǒ bèi chóng yín zhēn lù lù,gāo gē shāng sòng bǐ hé rén。
十年醉梦天难醒,一寸芳心镜不尘。shí nián zuì mèng tiān nán xǐng,yī cùn fāng xīn jìng bù chén。
挥洒琴尊辞旧岁,安排险阻著孤身。huī sǎ qín zūn cí jiù suì,ān pái xiǎn zǔ zhù gū shēn。
乾坤剑气双龙啸,唤起幽潜共好春。qián kūn jiàn qì shuāng lóng xiào,huàn qǐ yōu qián gòng hǎo chūn。

除夕感怀

谭嗣同

内顾何曾足肝胆,论交晚乃得髯翁。nèi gù hé céng zú gān dǎn,lùn jiāo wǎn nǎi dé rán wēng。
不观器识才终隐,即较文词势已雄。bù guān qì shí cái zhōng yǐn,jí jiào wén cí shì yǐ xióng。
逃酒人随霜阵北,谈兵心逐海潮东。táo jiǔ rén suí shuāng zhèn běi,tán bīng xīn zhú hǎi cháo dōng。
飞光自抚将三十,山简生来忧患中。fēi guāng zì fǔ jiāng sān shí,shān jiǎn shēng lái yōu huàn zhōng。

除夕感怀

谭嗣同

断送古今惟岁月,昏昏腊酒又迎年。duàn sòng gǔ jīn wéi suì yuè,hūn hūn là jiǔ yòu yíng nián。
谁知羲仲寅宾日,已是共工缺陷天。shuí zhī xī zhòng yín bīn rì,yǐ shì gòng gōng quē xiàn tiān。
桐待凤鸣心不死,泽因龙起腹难坚。tóng dài fèng míng xīn bù sǐ,zé yīn lóng qǐ fù nán jiān。
寒灰自分终消歇,赖有诗兵斗火田。hán huī zì fēn zhōng xiāo xiē,lài yǒu shī bīng dòu huǒ tián。

似曾诗

谭嗣同

柳花夙有何冤业,萍末相遭乃尔奇。liǔ huā sù yǒu hé yuān yè,píng mò xiāng zāo nǎi ěr qí。
直到化泥方是聚,只今堕水尚成离。zhí dào huà ní fāng shì jù,zhǐ jīn duò shuǐ shàng chéng lí。
焉能忍此而终古,亦与之为无町畦。yān néng rěn cǐ ér zhōng gǔ,yì yǔ zhī wèi wú tīng qí。
我佛天亲魔眷属,一时撒手劫僧祗。wǒ fú tiān qīn mó juàn shǔ,yī shí sā shǒu jié sēng zhī。

览武汉形势

谭嗣同

黄沙卷日堕荒荒,一鸟随云度莽苍。huáng shā juǎn rì duò huāng huāng,yī niǎo suí yún dù mǎng cāng。
山入空城盘地起,江横旷野竟天长。shān rù kōng chéng pán dì qǐ,jiāng héng kuàng yě jìng tiān zhǎng。
东南形胜雄吴楚,今古人才感栋梁。dōng nán xíng shèng xióng wú chǔ,jīn gǔ rén cái gǎn dòng liáng。
远略未因愁病减,角声吹彻满林霜。yuǎn lüè wèi yīn chóu bìng jiǎn,jiǎo shēng chuī chè mǎn lín shuāng。

崆峒

谭嗣同

斗星高被众峰吞,莽荡山河剑气昏。dòu xīng gāo bèi zhòng fēng tūn,mǎng dàng shān hé jiàn qì hūn。
隔断尘寰云似海,划开天路岭为门。gé duàn chén huán yún shì hǎi,huà kāi tiān lù lǐng wèi mén。
松拿霄汉来龙斗,石负苔衣挟兽奔。sōng ná xiāo hàn lái lóng dòu,shí fù tái yī xié shòu bēn。
四望桃花红满谷,不应仍问武陵源。sì wàng táo huā hóng mǎn gǔ,bù yīng réng wèn wǔ líng yuán。

有感

谭嗣同

世间无物抵春愁,合向苍冥一哭休。shì jiān wú wù dǐ chūn chóu,hé xiàng cāng míng yī kū xiū。
四万万人齐下泪,天涯何处是神州。sì wàn wàn rén qí xià lèi,tiān yá hé chù shì shén zhōu。

过战鸟山

谭嗣同

冰玉相生愧独顽,可儿豪胆镇心关。bīng yù xiāng shēng kuì dú wán,kě ér háo dǎn zhèn xīn guān。
悲秋剩有桓宣武,雪涕重经战鸟山。bēi qiū shèng yǒu huán xuān wǔ,xuě tì zhòng jīng zhàn niǎo shān。

牡丹佛手画幛七绝

谭嗣同

妙手空空感岁华,天风吹落赤城霞。miào shǒu kōng kōng gǎn suì huá,tiān fēng chuī luò chì chéng xiá。
不应既识西来意,一笑惟拈富贵花。bù yīng jì shí xī lái yì,yī xiào wéi niān fù guì huā。

题宋徽宗画鹰

谭嗣同

落日平原拍手呼,画中神俊世非无。luò rì píng yuán pāi shǒu hū,huà zhōng shén jùn shì fēi wú。
当年狐兔纵横甚,只少台臣似郅都。dāng nián hú tù zòng héng shén,zhǐ shǎo tái chén shì zhì dōu。

到家

谭嗣同

孤岭破烟石径微,湾头细雨鸬鹚飞。gū lǐng pò yān shí jìng wēi,wān tóu xì yǔ lú cí fēi。
有人日暮倚门望,应念归人归未归。yǒu rén rì mù yǐ mén wàng,yīng niàn guī rén guī wèi guī。
41123