古诗词

题陈其年洗桐图

赵熙

陈侯髯似缘坡竹,解扣单衣微露腹。chén hóu rán shì yuán pō zhú,jiě kòu dān yī wēi lù fù。
手持茗碗石上坐,野气萧然在双目。shǒu chí míng wǎn shí shàng zuò,yě qì xiāo rán zài shuāng mù。
案上一行没字书,略陈数器无不足。àn shàng yī xíng méi zì shū,lüè chén shù qì wú bù zú。
浓阴大叶动凉吹,六本高梧立青玉。nóng yīn dà yè dòng liáng chuī,liù běn gāo wú lì qīng yù。
双童不过十馀岁,能取长罂汲山渌。shuāng tóng bù guò shí yú suì,néng qǔ zhǎng yīng jí shān lù。
是桐身本清净相,得水更如雨新沐。shì tóng shēn běn qīng jìng xiāng,dé shuǐ gèng rú yǔ xīn mù。
画中可是水绘园,词笔应安数茅屋。huà zhōng kě shì shuǐ huì yuán,cí bǐ yīng ān shù máo wū。
三百年中馀此卷,文人好事争题轴。sān bǎi nián zhōng yú cǐ juǎn,wén rén hǎo shì zhēng tí zhóu。
便作迦陵掌故图,西京朝野凄凉局。biàn zuò jiā líng zhǎng gù tú,xī jīng cháo yě qī liáng jú。
长安钝宧贫过我,典衣直当文姬赎。zhǎng ān dùn yí pín guò wǒ,diǎn yī zhí dāng wén jī shú。
还与陈髯作主人,陆沉天地巢民哭。hái yǔ chén rán zuò zhǔ rén,lù chén tiān dì cháo mín kū。
宣统二年祭灶日,眼底桐阴半窗绿。xuān tǒng èr nián jì zào rì,yǎn dǐ tóng yīn bàn chuāng lǜ。
题诗一阕质髯兮,擪笛应翻紫云曲。tí shī yī què zhì rán xī,yè dí yīng fān zǐ yún qū。
赵熙

赵熙

赵熙(1867——1948),字尧生、号香宋,四川荣县人。蜀中五老七贤之一,世称“晚清第一词人”。他“工诗,善书,间亦作画。诗篇援笔立就,风调冠绝一时。偶撰戏词,传播妇孺之口”,蜀传有“家有赵翁书,斯人才不俗”之谚。光绪十八年(25岁)高中进士,殿试列二等,选翰林院庶吉士。次年,应保和殿大考,名列一等,授翰林院国史馆编修,转官监察御史。 赵熙的作品>>

猜您喜欢

九月十二夜

赵熙

频年芳草绿湘皋,多少英雄付浪淘。pín nián fāng cǎo lǜ xiāng gāo,duō shǎo yīng xióng fù làng táo。
惨绝峰青人不见,愁闻月黑雁飞高。cǎn jué fēng qīng rén bù jiàn,chóu wén yuè hēi yàn fēi gāo。
思亲有泪悲皇览,叹世无方慰石壕。sī qīn yǒu lèi bēi huáng lǎn,tàn shì wú fāng wèi shí háo。
双鬓只今无可白,倦寻朱亥鼓屠刀。shuāng bìn zhǐ jīn wú kě bái,juàn xún zhū hài gǔ tú dāo。

和翊云四首

赵熙

耳聋方笑蚁争哗,老眼真成落井花。ěr lóng fāng xiào yǐ zhēng huā,lǎo yǎn zhēn chéng luò jǐng huā。
病验医方从水药,春归吟事过山茶。bìng yàn yī fāng cóng shuǐ yào,chūn guī yín shì guò shān chá。
鹃催滴沥千畦雨,燕入寻常百姓家。juān cuī dī lì qiān qí yǔ,yàn rù xún cháng bǎi xìng jiā。
天幸江淹才不尽,只怜梁益剩中华。tiān xìng jiāng yān cái bù jǐn,zhǐ lián liáng yì shèng zhōng huá。

送壮丁

赵熙

山城吹角瘦男行,岌岌神州待用兵。shān chéng chuī jiǎo shòu nán xíng,jí jí shén zhōu dài yòng bīng。
太白芒星宵正发,雕青恶少市仍横。tài bái máng xīng xiāo zhèng fā,diāo qīng è shǎo shì réng héng。
疲牛黍地忘耕苦,卧犬花阴吠月明。pí niú shǔ dì wàng gēng kǔ,wò quǎn huā yīn fèi yuè míng。
世乱好纾人满患,非关东海斩长鲸。shì luàn hǎo shū rén mǎn huàn,fēi guān dōng hǎi zhǎn zhǎng jīng。

乡行

赵熙

乍飞群蝶即知花,一径纡行竹坞斜。zhà fēi qún dié jí zhī huā,yī jìng yū xíng zhú wù xié。
碌碡豁时仍是石,蛣蜣能力只推沙。lù dú huō shí réng shì shí,qī qiāng néng lì zhǐ tuī shā。
新栽有树疑龙眼,交错为畦杂犬牙。xīn zāi yǒu shù yí lóng yǎn,jiāo cuò wèi qí zá quǎn yá。
吏治不堪豺虎乱,方知万事苦农家。lì zhì bù kān chái hǔ luàn,fāng zhī wàn shì kǔ nóng jiā。

上海

赵熙

五十年前东海滨,县门荒浦吊春申。wǔ shí nián qián dōng hǎi bīn,xiàn mén huāng pǔ diào chūn shēn。
一朝曼衍鱼龙戏,碧眼胡儿胜化人。yī cháo màn yǎn yú lóng xì,bì yǎn hú ér shèng huà rén。

嘉州

赵熙

山光蘸碧水搓蓝,秋雪芦花掩钓庵。shān guāng zhàn bì shuǐ cuō lán,qiū xuě lú huā yǎn diào ān。
画出苏稽三十里,铜河风景胜江南。huà chū sū jī sān shí lǐ,tóng hé fēng jǐng shèng jiāng nán。

淫预石怀刘裴村先生

赵熙

片石苍茫太古前,每怀神禹泣当年。piàn shí cāng máng tài gǔ qián,měi huái shén yǔ qì dāng nián。
长江不尽风波恶,谁拄西南半壁天。zhǎng jiāng bù jǐn fēng bō è,shuí zhǔ xī nán bàn bì tiān。

武昌

赵熙

楚塞晴开巫峡长,西陵红树有微霜。chǔ sāi qíng kāi wū xiá zhǎng,xī líng hóng shù yǒu wēi shuāng。
一千里外三宵梦,又送涛声到武昌。yī qiān lǐ wài sān xiāo mèng,yòu sòng tāo shēng dào wǔ chāng。

哭卿子三首

赵熙

世外枯槎水自流,别离儿女不胜秋。shì wài kū chá shuǐ zì liú,bié lí ér nǚ bù shèng qiū。
青天碧海须臾事,却益人间万古愁。qīng tiān bì hǎi xū yú shì,què yì rén jiān wàn gǔ chóu。

杂感十一首

赵熙

诸君可叹善亡身,咫尺能扬碧海尘。zhū jūn kě tàn shàn wáng shēn,zhǐ chǐ néng yáng bì hǎi chén。
犹道将军军令肃,路人方欲拜黄巾。yóu dào jiāng jūn jūn lìng sù,lù rén fāng yù bài huáng jīn。

杂感十一首

赵熙

一策长沙自古悲,趋庭论谪亦何师。yī cè zhǎng shā zì gǔ bēi,qū tíng lùn zhé yì hé shī。
党人碑上新镌字,谁识闻歌泪满卮。dǎng rén bēi shàng xīn juān zì,shuí shí wén gē lèi mǎn zhī。

杂感十一首

赵熙

大槐阪上绝车茵,忍见清流失渭滨。dà huái bǎn shàng jué chē yīn,rěn jiàn qīng liú shī wèi bīn。
雄剑上方君莫拭,朱云宁是汉家人。xióng jiàn shàng fāng jūn mò shì,zhū yún níng shì hàn jiā rén。

杂感十一首

赵熙

故府牌官定国基,太清坛上几人知。gù fǔ pái guān dìng guó jī,tài qīng tán shàng jǐ rén zhī。
城中日奏甘泉捷,不记长平十万师。chéng zhōng rì zòu gān quán jié,bù jì zhǎng píng shí wàn shī。

杂感十一首

赵熙

玉石昆冈积不分,汉家火德已先焚。yù shí kūn gāng jī bù fēn,hàn jiā huǒ dé yǐ xiān fén。
它年莫例晁家令,未枉虫沙化六军。tā nián mò lì cháo jiā lìng,wèi wǎng chóng shā huà liù jūn。

纪事十一首

赵熙

何处涓埃报帝恩,四更勤把此心扪。hé chù juān āi bào dì ēn,sì gèng qín bǎ cǐ xīn mén。
兵戈满地皆尘事,自挈瓶花拜世尊。bīng gē mǎn dì jiē chén shì,zì qiè píng huā bài shì zūn。