古诗词

壬戌十二月二十七日,十九女夭,次日纪感

赵熙

昨日怀中物,今宵山下土。zuó rì huái zhōng wù,jīn xiāo shān xià tǔ。
优昙九月花,一劫修罗雨。yōu tán jiǔ yuè huā,yī jié xiū luó yǔ。
峨眉去岁归,汝母梦亲睹。é méi qù suì guī,rǔ mǔ mèng qīn dǔ。
绥山摘露桃,红香啖仙府。suí shān zhāi lù táo,hóng xiāng dàn xiān fǔ。
汝生啼时少,注目浑欲语。rǔ shēng tí shí shǎo,zhù mù hún yù yǔ。
笑容雕小玉,珠胎月华吐。xiào róng diāo xiǎo yù,zhū tāi yuè huá tǔ。
投抱竞挽须,失意顿忘怒。tóu bào jìng wǎn xū,shī yì dùn wàng nù。
谓当娱暮年,白发光门户。wèi dāng yú mù nián,bái fā guāng mén hù。
冬风吹毒火,烂痘撒神姥。dōng fēng chuī dú huǒ,làn dòu sā shén lǎo。
法惟牛种良,点点稀星数。fǎ wéi niú zhǒng liáng,diǎn diǎn xī xīng shù。
收浆只避风,洗药云天祜。shōu jiāng zhǐ bì fēng,xǐ yào yún tiān hù。
如何馀热在,一颗樱桃聚。rú hé yú rè zài,yī kē yīng táo jù。
庸医动多方,梦说五行谱。yōng yī dòng duō fāng,mèng shuō wǔ xíng pǔ。
辗转十日灾,无计救汝苦。niǎn zhuǎn shí rì zāi,wú jì jiù rǔ kǔ。
痰响不开眠,气细袅金缕。tán xiǎng bù kāi mián,qì xì niǎo jīn lǚ。
腊月廿七日,一霎遂终古。là yuè niàn qī rì,yī shà suì zhōng gǔ。
我生素无德,理愧为人父。wǒ shēng sù wú dé,lǐ kuì wèi rén fù。
入官三十年,年今五十五。rù guān sān shí nián,nián jīn wǔ shí wǔ。
情知来日短,育后终此女。qíng zhī lái rì duǎn,yù hòu zhōng cǐ nǚ。
母也自汝生,入命心注汝。mǔ yě zì rǔ shēng,rù mìng xīn zhù rǔ。
全家闻哭声,如何慰哀楚。quán jiā wén kū shēng,rú hé wèi āi chǔ。
小棺三尺强,到眼刺肺腑。xiǎo guān sān chǐ qiáng,dào yǎn cì fèi fǔ。
葬汝西瓜山,傍汝辜氏母。zàng rǔ xī guā shān,bàng rǔ gū shì mǔ。
偕汝十七姊,岁时香一炷。xié rǔ shí qī zǐ,suì shí xiāng yī zhù。
家家岁事忙,馈问饰筐筥。jiā jiā suì shì máng,kuì wèn shì kuāng jǔ。
薄福我独无,恸极忏佛祖。báo fú wǒ dú wú,tòng jí chàn fú zǔ。
聊将老来泪,滴作泉下乳。liáo jiāng lǎo lái lèi,dī zuò quán xià rǔ。
赵熙

赵熙

赵熙(1867——1948),字尧生、号香宋,四川荣县人。蜀中五老七贤之一,世称“晚清第一词人”。他“工诗,善书,间亦作画。诗篇援笔立就,风调冠绝一时。偶撰戏词,传播妇孺之口”,蜀传有“家有赵翁书,斯人才不俗”之谚。光绪十八年(25岁)高中进士,殿试列二等,选翰林院庶吉士。次年,应保和殿大考,名列一等,授翰林院国史馆编修,转官监察御史。 赵熙的作品>>

猜您喜欢

纪事十一首

赵熙

山河影在月中看,三世公卿论道难。shān hé yǐng zài yuè zhōng kàn,sān shì gōng qīng lùn dào nán。
任是六龙西幸去,黄扉安稳一蒲团。rèn shì liù lóng xī xìng qù,huáng fēi ān wěn yī pú tuán。

纪事十一首

赵熙

海风吹处尽浮云,月蚀瑶台色色昏。hǎi fēng chuī chù jǐn fú yún,yuè shí yáo tái sè sè hūn。
谁识卅年辛苦力,老来含泪入斯门。shuí shí sà nián xīn kǔ lì,lǎo lái hán lèi rù sī mén。

拟出居庸关,由宣化至太原,途经边塞之胜,与游不获,积想成诗五首

赵熙

万古蚩尤作祸胎,崆峒山色自崔嵬。wàn gǔ chī yóu zuò huò tāi,kōng dòng shān sè zì cuī wéi。
广成一去无消息,谁驾鸾凰问道来。guǎng chéng yī qù wú xiāo xī,shuí jià luán huáng wèn dào lái。

拟出居庸关,由宣化至太原,途经边塞之胜,与游不获,积想成诗五首

赵熙

清时岚翠尚诸峰,马上晴光落万松。qīng shí lán cuì shàng zhū fēng,mǎ shàng qíng guāng luò wàn sōng。
大地山河尘遍起,几时横剑上居庸。dà dì shān hé chén biàn qǐ,jǐ shí héng jiàn shàng jū yōng。

拟出居庸关,由宣化至太原,途经边塞之胜,与游不获,积想成诗五首

赵熙

宁武关前度乱沙,萧萧榆叶隐悲笳。níng wǔ guān qián dù luàn shā,xiāo xiāo yú yè yǐn bēi jiā。
蜀山万点南云外,一片愁心落雪花。shǔ shān wàn diǎn nán yún wài,yī piàn chóu xīn luò xuě huā。

拟出居庸关,由宣化至太原,途经边塞之胜,与游不获,积想成诗五首

赵熙

塞云青入雪中寒,白草黄沙几度关。sāi yún qīng rù xuě zhōng hán,bái cǎo huáng shā jǐ dù guān。
汉代铙歌唐乐府,一时传唱纥干山。hàn dài náo gē táng lè fǔ,yī shí chuán chàng gē gàn shān。

拟出居庸关,由宣化至太原,途经边塞之胜,与游不获,积想成诗五首

赵熙

塞山青陡入云黄,一路沙程度朔方。sāi shān qīng dǒu rù yún huáng,yī lù shā chéng dù shuò fāng。
曾是周师游徼地,为君含笑唱伊凉。céng shì zhōu shī yóu jiǎo dì,wèi jūn hán xiào chàng yī liáng。

荆门

赵熙

峡云浓处落乌蛮,归客扬舲上楚关。xiá yún nóng chù luò wū mán,guī kè yáng líng shàng chǔ guān。
去国苏卿今万里,秋风吹泪虎牙山。qù guó sū qīng jīn wàn lǐ,qiū fēng chuī lèi hǔ yá shān。

云安

赵熙

孤客江程付小诗,庙前春木雨来时。gū kè jiāng chéng fù xiǎo shī,miào qián chūn mù yǔ lái shí。
十年直北天涯感,惟有云安杜宇知。shí nián zhí běi tiān yá gǎn,wéi yǒu yún ān dù yǔ zhī。

南游杂诗七首

赵熙

老树如龙翠意寒,酒楼人散夕阳间。lǎo shù rú lóng cuì yì hán,jiǔ lóu rén sàn xī yáng jiān。
苇苗沿路清于水,一夜诗心到浒关。wěi miáo yán lù qīng yú shuǐ,yī yè shī xīn dào hǔ guān。

陌头

赵熙

陌头芳草绿天涯,桃子新红又作花。mò tóu fāng cǎo lǜ tiān yá,táo zi xīn hóng yòu zuò huā。
三月东风齐着力,不容燕子不归家。sān yuè dōng fēng qí zhe lì,bù róng yàn zi bù guī jiā。

火车

赵熙

青山一线引无穷,旋见烟痕大野中。qīng shān yī xiàn yǐn wú qióng,xuán jiàn yān hén dà yě zhōng。
急管声闻潮一派,美人名字气如虹。jí guǎn shēng wén cháo yī pài,měi rén míng zì qì rú hóng。

渡河

赵熙

雨过荷花赴上京,贫遭白眼亦人情。yǔ guò hé huā fù shàng jīng,pín zāo bái yǎn yì rén qíng。
尚留卧榻容酣睡,饱听黄河万古声。shàng liú wò tà róng hān shuì,bǎo tīng huáng hé wàn gǔ shēng。

题南皮相国画扇

赵熙

秋影吴兴上白团,过秦哀郢不相关。qiū yǐng wú xīng shàng bái tuán,guò qín āi yǐng bù xiāng guān。
太平宰相真无事,日写清真雅正山。tài píng zǎi xiāng zhēn wú shì,rì xiě qīng zhēn yǎ zhèng shān。

纪别

赵熙

燕子衔花不取泥,玳梁今夜失双栖。yàn zi xián huā bù qǔ ní,dài liáng jīn yè shī shuāng qī。
东风漫长青青草,留得春痕印马蹄。dōng fēng màn zhǎng qīng qīng cǎo,liú dé chūn hén yìn mǎ tí。