古诗词

除夕书怀二首寄秋枚

黄节

失地犹旁觑,谁为汉皇争。shī dì yóu páng qù,shuí wèi hàn huáng zhēng。
已无山岳觉,纷遣海楼兵。yǐ wú shān yuè jué,fēn qiǎn hǎi lóu bīng。
独立非分治,同胞可合盟。dú lì fēi fēn zhì,tóng bāo kě hé méng。
桃园忧国意,聊复放歌行。táo yuán yōu guó yì,liáo fù fàng gē xíng。
猜您喜欢

清明忆广州

黄节

游子光阴短更赊,踏青何事在天涯。yóu zi guāng yīn duǎn gèng shē,tà qīng hé shì zài tiān yá。
追寻少日原孤露,忽漫经春又落花。zhuī xún shǎo rì yuán gū lù,hū màn jīng chūn yòu luò huā。
客里看人归上冢,醉中垂醒梦还家。kè lǐ kàn rén guī shàng zhǒng,zuì zhōng chuí xǐng mèng hái jiā。
断魂正是江南路,日暮寒烟拂柳斜。duàn hún zhèng shì jiāng nán lù,rì mù hán yān fú liǔ xié。

南归,甫抵家门,次儿绶华遽殇。吟咏概绝,两月有馀。小暑日,独坐海幢寺后园,得句

黄节

鹤鸣失和只增伤,往复吟成鬓渐霜。hè míng shī hé zhǐ zēng shāng,wǎng fù yín chéng bìn jiàn shuāng。
历览死生元可了,岂知人世未能忘。lì lǎn sǐ shēng yuán kě le,qǐ zhī rén shì wèi néng wàng。
荒畦野竹新添笋,落日僧寮已爇香。huāng qí yě zhú xīn tiān sǔn,luò rì sēng liáo yǐ ruò xiāng。
平日寻常经眼事,今朝惟有断人肠。píng rì xún cháng jīng yǎn shì,jīn cháo wéi yǒu duàn rén cháng。

海舟夕眺

黄节

万里波平风乍吹,茫茫相对若为移。wàn lǐ bō píng fēng zhà chuī,máng máng xiāng duì ruò wèi yí。
孤樯燕落知山近,沧海尘生惜月迟。gū qiáng yàn luò zhī shān jìn,cāng hǎi chén shēng xī yuè chí。
被酒不眠犹作梦,出门无语独题诗。bèi jiǔ bù mián yóu zuò mèng,chū mén wú yǔ dú tí shī。
老怀亦有云鬟感,解忆长安异昔时。lǎo huái yì yǒu yún huán gǎn,jiě yì zhǎng ān yì xī shí。

邻歌

黄节

不分弹槽逻逤檀,此时都作定中观。bù fēn dàn cáo luó suò tán,cǐ shí dōu zuò dìng zhōng guān。
流云滞汉还倾听,片月沉江已向残。liú yún zhì hàn hái qīng tīng,piàn yuè chén jiāng yǐ xiàng cán。
息影且为明日计,无眠方觉早秋寒。xī yǐng qiě wèi míng rì jì,wú mián fāng jué zǎo qiū hán。
江湖正自伤摇落,纵有邻歌讵解欢。jiāng hú zhèng zì shāng yáo luò,zòng yǒu lín gē jù jiě huān。

独夜

黄节

万态今归静里看,悠然天地日相盘。wàn tài jīn guī jìng lǐ kàn,yōu rán tiān dì rì xiāng pán。
世长不与形先腐,泪浅无如酒亦残。shì zhǎng bù yǔ xíng xiān fǔ,lèi qiǎn wú rú jiǔ yì cán。
往事梦随流水去,幽花香閟曲房宽。wǎng shì mèng suí liú shuǐ qù,yōu huā xiāng bì qū fáng kuān。
张衡自有思玄赋,只是悲忧欲塞难。zhāng héng zì yǒu sī xuán fù,zhǐ shì bēi yōu yù sāi nán。

七月二十二日江楼晓起

黄节

愁里题诗聊代泪,晓来一雨已知秋。chóu lǐ tí shī liáo dài lèi,xiǎo lái yī yǔ yǐ zhī qiū。
残炱幂䍥帘间幕,飞雁萧条江上洲。cán tái mì lì lián jiān mù,fēi yàn xiāo tiáo jiāng shàng zhōu。
剩欲出门向谁是,坐看孤影与吾谋。shèng yù chū mén xiàng shuí shì,zuò kàn gū yǐng yǔ wú móu。
无端汽笛牵人意,碧海苍波是广州。wú duān qì dí qiān rén yì,bì hǎi cāng bō shì guǎng zhōu。

寄和刘三将之杭州留别原韵

黄节

武林一水盈盈际,心远惟添往复情。wǔ lín yī shuǐ yíng yíng jì,xīn yuǎn wéi tiān wǎng fù qíng。
湖堧诗能先雁到,海滨风已入秋明。hú ruán shī néng xiān yàn dào,hǎi bīn fēng yǐ rù qiū míng。
愁来杯杓沉吟过,别后菰芦寂寞生。chóu lái bēi biāo chén yín guò,bié hòu gū lú jì mò shēng。
同是客游吾少住,迷阳今日却妨行。tóng shì kè yóu wú shǎo zhù,mí yáng jīn rì què fáng xíng。

秋雨初晴得高天梅见怀诗还答

黄节

别后寄书能慰我,江楼应识此时情。bié hòu jì shū néng wèi wǒ,jiāng lóu yīng shí cǐ shí qíng。
日斜鸦倒回天影,雨过车留碾石声。rì xié yā dào huí tiān yǐng,yǔ guò chē liú niǎn shí shēng。
顿觉须眉有秋气,强扶魂梦惜新晴。dùn jué xū méi yǒu qiū qì,qiáng fú hún mèng xī xīn qíng。
凭君饭颗山头见,不为题诗太瘦生。píng jūn fàn kē shān tóu jiàn,bù wèi tí shī tài shòu shēng。

近状书寄广州何君选张筱文

黄节

恐我不堪憔悴死,狂歌度日复何如。kǒng wǒ bù kān qiáo cuì sǐ,kuáng gē dù rì fù hé rú。
苍云白雁自南北,浊酒素琴相起居。cāng yún bái yàn zì nán běi,zhuó jiǔ sù qín xiāng qǐ jū。
身外行楸还列列,梦中飞蝶觉蘧蘧。shēn wài xíng qiū hái liè liè,mèng zhōng fēi dié jué qú qú。
鸣条已为秋风感,缄尽伤心寄尺书。míng tiáo yǐ wèi qiū fēng gǎn,jiān jǐn shāng xīn jì chǐ shū。

题陈白沙先生自写诗卷后

黄节

风雨茅龙落笔奇,文章万古在南陲。fēng yǔ máo lóng luò bǐ qí,wén zhāng wàn gǔ zài nán chuí。
荒崖莽莽三忠庙,奇石阴阴一字碑。huāng yá mǎng mǎng sān zhōng miào,qí shí yīn yīn yī zì bēi。
我已汍澜频掩卷,不堪零落未收辞。wǒ yǐ wán lán pín yǎn juǎn,bù kān líng luò wèi shōu cí。
休论三百年来事,野马游尘满绢丝。xiū lùn sān bǎi nián lái shì,yě mǎ yóu chén mǎn juàn sī。

题陈云淙霜钟琴拓本

黄节

正是霜寒钟更哀,摩挲琴影墨生苔。zhèng shì shuāng hán zhōng gèng āi,mó sā qín yǐng mò shēng tái。
旸潜此日仍修夜,爨下能馀亦劫灰。yáng qián cǐ rì réng xiū yè,cuàn xià néng yú yì jié huī。
故国山川容静对,一时风雨与俱来。gù guó shān chuān róng jìng duì,yī shí fēng yǔ yǔ jù lái。
天南法物飘零尽,不独南风绿绮台。tiān nán fǎ wù piāo líng jǐn,bù dú nán fēng lǜ qǐ tái。

九日

黄节

闭门不作登高计,独卧沧江寂寞滨。bì mén bù zuò dēng gāo jì,dú wò cāng jiāng jì mò bīn。
原草晚明初见烧,野萸秋老渐多辛。yuán cǎo wǎn míng chū jiàn shāo,yě yú qiū lǎo jiàn duō xīn。
一家悬系天南北,八口萧条鬼故新。yī jiā xuán xì tiān nán běi,bā kǒu xiāo tiáo guǐ gù xīn。
剩有昔年衢祭泪,白云黄叶每愁人。shèng yǒu xī nián qú jì lèi,bái yún huáng yè měi chóu rén。

即席送诸贞壮南昌之行

黄节

胆肝每为论文见,国事同归袖手观。dǎn gān měi wèi lùn wén jiàn,guó shì tóng guī xiù shǒu guān。
倘有世图宁恨晚,只愁天下渐殚残。tǎng yǒu shì tú níng hèn wǎn,zhǐ chóu tiān xià jiàn dān cán。
萧条飞雨秋兼别,磊落当筵慨且叹。xiāo tiáo fēi yǔ qiū jiān bié,lěi luò dāng yán kǎi qiě tàn。
一水赣江连沪海,至今行路已嗟难。yī shuǐ gàn jiāng lián hù hǎi,zhì jīn xíng lù yǐ jiē nán。

题天梅万树梅花绕一庐卷子

黄节

种得寒梅迤海滨,是间卜筑已殊邻。zhǒng dé hán méi yí hǎi bīn,shì jiān bo zhù yǐ shū lín。
江湖乍见初冬雪,天地难为一室春。jiāng hú zhà jiàn chū dōng xuě,tiān dì nán wèi yī shì chūn。
靖节桃花源上记,耆卿杨柳岸边人。jìng jié táo huā yuán shàng jì,qí qīng yáng liǔ àn biān rén。
凭君着意勤摹写,费我题诗独苦辛。píng jūn zhe yì qín mó xiě,fèi wǒ tí shī dú kǔ xīn。

病中

黄节

病怯奇寒起更慵,夜来风雪满吴淞。bìng qiè qí hán qǐ gèng yōng,yè lái fēng xuě mǎn wú sōng。
残炉烬落光初蜕,小阁窗疏冷未缝。cán lú jìn luò guāng chū tuì,xiǎo gé chuāng shū lěng wèi fèng。
百计安心殊亦误,有身为患适何从。bǎi jì ān xīn shū yì wù,yǒu shēn wèi huàn shì hé cóng。
萧条归梦催年事,卧听江船报晓钟。xiāo tiáo guī mèng cuī nián shì,wò tīng jiāng chuán bào xiǎo zhōng。