古诗词

十九夜北海待月作

黄节

月迟人不待,林净水初明。yuè chí rén bù dài,lín jìng shuǐ chū míng。
昨雨留云气,前舟辍棹声。zuó yǔ liú yún qì,qián zhōu chuò zhào shēng。
方秋十九夜,有宿二三赢。fāng qiū shí jiǔ yè,yǒu sù èr sān yíng。
独喻伤时意,清光为我生。dú yù shāng shí yì,qīng guāng wèi wǒ shēng。
猜您喜欢

七月十六夜园中偶成

黄节

匝月霪霖到夏残,遂成秋涨泛河干。zā yuè yín lín dào xià cán,suì chéng qiū zhǎng fàn hé gàn。
环畿万锸争疏堰,举国连兵甚旱乾。huán jī wàn chā zhēng shū yàn,jǔ guó lián bīng shén hàn qián。
已败渚荷倾潦落,渐疏园柏待霜寒。yǐ bài zhǔ hé qīng lǎo luò,jiàn shū yuán bǎi dài shuāng hán。
一年信有来春计,不补当前百可叹。yī nián xìn yǒu lái chūn jì,bù bǔ dāng qián bǎi kě tàn。

中秋

黄节

云意深阴失月明,始知兵气满秋城。yún yì shēn yīn shī yuè míng,shǐ zhī bīng qì mǎn qiū chéng。
十年北客惟伤乱,双柝南街不断声。shí nián běi kè wéi shāng luàn,shuāng tuò nán jiē bù duàn shēng。
娇女别期方细数,故园安问更无程。jiāo nǚ bié qī fāng xì shù,gù yuán ān wèn gèng wú chéng。
可怜万里清辉夜,不见良时鼓乐生。kě lián wàn lǐ qīng huī yè,bù jiàn liáng shí gǔ lè shēng。

哭瘿公

黄节

论诗畴昔本寻常,今日回头辄可伤。lùn shī chóu xī běn xún cháng,jīn rì huí tóu zhé kě shāng。
十载郡斋相过地,数竿檐竹已成行。shí zài jùn zhāi xiāng guò dì,shù gān yán zhú yǐ chéng xíng。
老逢国乱君先免,溘至秋分露更苍。lǎo féng guó luàn jūn xiān miǎn,kè zhì qiū fēn lù gèng cāng。
莫说平生康济愿,区区文字恐流亡。mò shuō píng shēng kāng jì yuàn,qū qū wén zì kǒng liú wáng。

唐天如妻挽词

黄节

江海相违莫临存,孰令吾友减悲酸。jiāng hǎi xiāng wéi mò lín cún,shú lìng wú yǒu jiǎn bēi suān。
病中取冷知无及,归后伤神岂待言。bìng zhōng qǔ lěng zhī wú jí,guī hòu shāng shén qǐ dài yán。
意尽红莲当变碧,化穷寒谷不回暄。yì jǐn hóng lián dāng biàn bì,huà qióng hán gǔ bù huí xuān。
只怜儿女婆娑态,痛绝征夫再出门。zhǐ lián ér nǚ pó suō tài,tòng jué zhēng fū zài chū mén。

十一月十四日园山怀唐天如

黄节

望远登高一意凄,塞鸿南尽日矬西。wàng yuǎn dēng gāo yī yì qī,sāi hóng nán jǐn rì cuó xī。
荡为天下萧条气,不辨风前格磔啼。dàng wèi tiān xià xiāo tiáo qì,bù biàn fēng qián gé zhé tí。
独往冒寒园寂寂,同游忆昨汝栖栖。dú wǎng mào hán yuán jì jì,tóng yóu yì zuó rǔ qī qī。
于征何补伤亡叹,空使秋坟唱锦题。yú zhēng hé bǔ shāng wáng tàn,kōng shǐ qiū fén chàng jǐn tí。

四月二十五日西山会葬瘿公

黄节

午雷飞雹助凄其,天与愁阴入地知。wǔ léi fēi báo zhù qī qí,tiān yǔ chóu yīn rù dì zhī。
封树得缘今日长,山花裁了一春期。fēng shù dé yuán jīn rì zhǎng,shān huā cái le yī chūn qī。
诗名被冢伤心见,世业成丘达者悲。shī míng bèi zhǒng shāng xīn jiàn,shì yè chéng qiū dá zhě bēi。
太息交情只如此,送君临穴最终时。tài xī jiāo qíng zhǐ rú cǐ,sòng jūn lín xué zuì zhōng shí。

赠张鹏翘

黄节

落落张生意万寻,三年未已学诗心。luò luò zhāng shēng yì wàn xún,sān nián wèi yǐ xué shī xīn。
当知一艺犹馀事,何乃孤怀更付琴。dāng zhī yī yì yóu yú shì,hé nǎi gū huái gèng fù qín。
自有弦歌能达性,为占亡乱独求音。zì yǒu xián gē néng dá xìng,wèi zhàn wáng luàn dú qiú yīn。
此情似汝应无尽,暂欲分携思不任。cǐ qíng shì rǔ yīng wú jǐn,zàn yù fēn xié sī bù rèn。

和贞壮中秋前一夕同过社园韵

黄节

今朝与子共明月,忽漫十年回首看。jīn cháo yǔ zi gòng míng yuè,hū màn shí nián huí shǒu kàn。
何止昨宵晴雨异,不胜华发雪霜盘。hé zhǐ zuó xiāo qíng yǔ yì,bù shèng huá fā xuě shuāng pán。
照人柏换秋来色,在水凫休梦处寒。zhào rén bǎi huàn qiū lái sè,zài shuǐ fú xiū mèng chù hán。
莫更团圞叹遥夜,一时圆缺且相安。mò gèng tuán luán tàn yáo yè,yī shí yuán quē qiě xiāng ān。

正月五日雪过北海

黄节

一冬无雪入春来,初日横窗曙未开。yī dōng wú xuě rù chūn lái,chū rì héng chuāng shǔ wèi kāi。
闲户当阶如见月,命车亭午始登台。xián hù dāng jiē rú jiàn yuè,mìng chē tíng wǔ shǐ dēng tái。
方方地坼难降蛰,藉藉冰层更作堆。fāng fāng dì chè nán jiàng zhé,jí jí bīng céng gèng zuò duī。
天意可能回麦候,九城枯尽蓫牛蘈。tiān yì kě néng huí mài hòu,jiǔ chéng kū jǐn chù niú tuí。

二月六日雪复过北海

黄节

便作江湖寂寂看,今朝北海见冰澜。biàn zuò jiāng hú jì jì kàn,jīn cháo běi hǎi jiàn bīng lán。
独留隔岁愆时雪,满落深芦没水滩。dú liú gé suì qiān shí xuě,mǎn luò shēn lú méi shuǐ tān。
春尚造寒将易暖,树初含绿岂胜残。chūn shàng zào hán jiāng yì nuǎn,shù chū hán lǜ qǐ shèng cán。
思量已是花朝近,一再迟归为牡丹。sī liàng yǐ shì huā cháo jìn,yī zài chí guī wèi mǔ dān。

北海月夜作寄怀黄元白西湖

黄节

月浮荷影了无尘,积暑初降雨气新。yuè fú hé yǐng le wú chén,jī shǔ chū jiàng yǔ qì xīn。
尽日荡舟忘士女,一波摇岸作澜沦。jǐn rì dàng zhōu wàng shì nǚ,yī bō yáo àn zuò lán lún。
众中得乐成黄蘖,湖上思君骋白蘋。zhòng zhōng dé lè chéng huáng niè,hú shàng sī jūn chěng bái píng。
莫谓东南能去乱,已闻行涨到江滨。mò wèi dōng nán néng qù luàn,yǐ wén xíng zhǎng dào jiāng bīn。

七夕

黄节

苦忆秋宵旧日诗,如何怀抱异当时。kǔ yì qiū xiāo jiù rì shī,rú hé huái bào yì dāng shí。
不殊儿女灯前语,独有悲欢老去知。bù shū ér nǚ dēng qián yǔ,dú yǒu bēi huān lǎo qù zhī。
乍雨乍风过此夜,一年一乱似佳期。zhà yǔ zhà fēng guò cǐ yè,yī nián yī luàn shì jiā qī。
人间尚作天河梦,尽向梨园曲里窥。rén jiān shàng zuò tiān hé mèng,jǐn xiàng lí yuán qū lǐ kuī。

中秋夜,与李子沧萍、张子友鹤,观月社园。忆去年中秋与诸贞壮、黄元白同饮于此,李、张二子亦与焉。贞壮、元白后先南归,惟二子尚相从不去。又朝来始得唐天如兵间书,知其仍在人世,伤乱怀远,一时交集。张子为余援琴奏“捣衣之操”,诗以写之

黄节

不知北月同南月,可亦如人各一天。bù zhī běi yuè tóng nán yuè,kě yì rú rén gè yī tiān。
晚托后生余客老,乱思来日岁连年。wǎn tuō hòu shēng yú kè lǎo,luàn sī lái rì suì lián nián。
辞风别叶交相弃,绕树飞乌却复前。cí fēng bié yè jiāo xiāng qì,rào shù fēi wū què fù qián。
似此悲怀向谁说,更堪重听捣衣篇。shì cǐ bēi huái xiàng shuí shuō,gèng kān zhòng tīng dǎo yī piān。

琼华岛登高作

黄节

登高惟觉此身孤,佳日悲秋老不殊。dēng gāo wéi jué cǐ shēn gū,jiā rì bēi qiū lǎo bù shū。
落木明河双阙下,黄花樽酒一时俱。luò mù míng hé shuāng quē xià,huáng huā zūn jiǔ yī shí jù。
惊心世变非前有,去乱游方已绝无。jīng xīn shì biàn fēi qián yǒu,qù luàn yóu fāng yǐ jué wú。
群盗满山催暝急,衰迟忧患共相驱。qún dào mǎn shān cuī míng jí,shuāi chí yōu huàn gòng xiāng qū。

十一月初二雪夜归作寄伯扬

黄节

醉归今日得平安,便卸狐裘近火盘。zuì guī jīn rì dé píng ān,biàn xiè hú qiú jìn huǒ pán。
一雪趣行卿独急,九街严逻夜逾寒。yī xuě qù xíng qīng dú jí,jiǔ jiē yán luó yè yú hán。
灯前未至伤饥冻,道侧犹闻有哭叹。dēng qián wèi zhì shāng jī dòng,dào cè yóu wén yǒu kū tàn。
将意入诗庸足补,痛心全国付群残。jiāng yì rù shī yōng zú bǔ,tòng xīn quán guó fù qún cán。