古诗词

绝句

黄节

黄眉燕子白两脚,黑头杨柳青数枝。huáng méi yàn zi bái liǎng jiǎo,hēi tóu yáng liǔ qīng shù zhī。
欲使群虫无翠羽,日燃爆竹坐弹棋。yù shǐ qún chóng wú cuì yǔ,rì rán bào zhú zuò dàn qí。
猜您喜欢

春夜同栽甫过小素梅阁听曲

黄节

变徵无端遏不回,流云忽断夜寒催。biàn zhēng wú duān è bù huí,liú yún hū duàn yè hán cuī。
犹能敛气归弦柱,剩欲闻歌覆酒杯。yóu néng liǎn qì guī xián zhù,shèng yù wén gē fù jiǔ bēi。
袅袅春幡原曩见,深深帘烛又宵来。niǎo niǎo chūn fān yuán nǎng jiàn,shēn shēn lián zhú yòu xiāo lái。
坐令投老龟年泣,楚调秦声尽可哀。zuò lìng tóu lǎo guī nián qì,chǔ diào qín shēng jǐn kě āi。

为陈伯任题沙亭谒墓图

黄节

尚能归骨葬青山,再度浮湘誓不还。shàng néng guī gǔ zàng qīng shān,zài dù fú xiāng shì bù hái。
衔痛岂知天地改,作僧犹使姓名删。xián tòng qǐ zhī tiān dì gǎi,zuò sēng yóu shǐ xìng míng shān。
衣冠想象遗容外,冢墓萧条乱石间。yī guān xiǎng xiàng yí róng wài,zhǒng mù xiāo tiáo luàn shí jiān。
地下剑南勤祭告,使君劳念到殷顽。dì xià jiàn nán qín jì gào,shǐ jūn láo niàn dào yīn wán。

我诗

黄节

亡国之音怨有思,我诗如此殆天为。wáng guó zhī yīn yuàn yǒu sī,wǒ shī rú cǐ dài tiān wèi。
欲穷世事传他日,难写人间尽短诗。yù qióng shì shì chuán tā rì,nán xiě rén jiān jǐn duǎn shī。
习苦蓼虫惟不徙,食肥芦雁得无危。xí kǔ liǎo chóng wéi bù xǐ,shí féi lú yàn dé wú wēi。
伤心群贼言经国,孰谓诗能见我悲。shāng xīn qún zéi yán jīng guó,shú wèi shī néng jiàn wǒ bēi。

记丁卯病中之梦

黄节

梦中化卵裹黄晶,一似人身天赋成。mèng zhōng huà luǎn guǒ huáng jīng,yī shì rén shēn tiān fù chéng。
薄薄性苞才着力,翻翻轮转乃缘情。báo báo xìng bāo cái zhe lì,fān fān lún zhuǎn nǎi yuán qíng。
儒言尽欲期无欲,佛说无生始尽生。rú yán jǐn yù qī wú yù,fú shuō wú shēng shǐ jǐn shēng。
忧患鬼神何足感,长明如月不重明。yōu huàn guǐ shén hé zú gǎn,zhǎng míng rú yuè bù zhòng míng。

三月二十三日立夏迟秋湄看花之约未至

黄节

暗雨飘香落万家,小楼心远似奔车。àn yǔ piāo xiāng luò wàn jiā,xiǎo lóu xīn yuǎn shì bēn chē。
寇来花木争先后,春在阴晴去咄嗟。kòu lái huā mù zhēng xiān hòu,chūn zài yīn qíng qù duō jiē。
一夜泽蒲吹作絮,半天蜺茀看成霞。yī yè zé pú chuī zuò xù,bàn tiān ní fú kàn chéng xiá。
丈夫老矣情何限,千里秋斋约为花。zhàng fū lǎo yǐ qíng hé xiàn,qiān lǐ qiū zhāi yuē wèi huā。

题俞伯扬诗集

黄节

珍重俞斋数卷诗,十年为序到今迟。zhēn zhòng yú zhāi shù juǎn shī,shí nián wèi xù dào jīn chí。
光阴宿草伤心过,编校残笺故友知。guāng yīn sù cǎo shāng xīn guò,biān xiào cán jiān gù yǒu zhī。
付与卷葹吾独愧,意怜蕉萃语曾饴。fù yǔ juǎn shī wú dú kuì,yì lián jiāo cuì yǔ céng yí。
回头问疾城南日,最是终篇使我悲。huí tóu wèn jí chéng nán rì,zuì shì zhōng piān shǐ wǒ bēi。

上巳日,瘿公集同人十刹海修禊,予以病未至亦补一诗

黄节

佳晨已负独酬诗,坐辍斯游讵失期。jiā chén yǐ fù dú chóu shī,zuò chuò sī yóu jù shī qī。
湔祓未能胜久病,兴怀原不在同时。jiān fú wèi néng shèng jiǔ bìng,xīng huái yuán bù zài tóng shí。
当春委结吾何往,揆日鸣弦古可悲。dāng chūn wěi jié wú hé wǎng,kuí rì míng xián gǔ kě bēi。
湖堧不违强十里,尽留陈迹一寻遗。hú ruán bù wéi qiáng shí lǐ,jǐn liú chén jì yī xún yí。

三月三十日与栽甫过崇效寺看牡丹多已披谢

黄节

聊为花时一问存,迟开恨晚更何言。liáo wèi huā shí yī wèn cún,chí kāi hèn wǎn gèng hé yán。
寻僧旧识前朝寺,促座犹悭入市尊。xún sēng jiù shí qián cháo sì,cù zuò yóu qiān rù shì zūn。
不意荒寒生绝艳,已愁春色近黄昏。bù yì huāng hán shēng jué yàn,yǐ chóu chūn sè jìn huáng hūn。
客怀三月匆匆过,却是今朝最断魂。kè huái sān yuè cōng cōng guò,què shì jīn cháo zuì duàn hún。

三月三十日与栽甫过崇效寺看牡丹多已披谢

黄节

解道春归忽送春,斜街飞絮逐车尘。jiě dào chūn guī hū sòng chūn,xié jiē fēi xù zhú chē chén。
等闲绿树栖莺后,来对朱颜被酒人。děng xián lǜ shù qī yīng hòu,lái duì zhū yán bèi jiǔ rén。
染柳熏梅殊未了,才晴乍雨更无因。rǎn liǔ xūn méi shū wèi le,cái qíng zhà yǔ gèng wú yīn。
可怜俯仰低枝在,划地东风又浃旬。kě lián fǔ yǎng dī zhī zài,huà dì dōng fēng yòu jiā xún。

三月三十日与栽甫过崇效寺看牡丹多已披谢

黄节

莲根未长秦蘅老,况汝残开已不堪。lián gēn wèi zhǎng qín héng lǎo,kuàng rǔ cán kāi yǐ bù kān。
剩与桃梨同沆瀣,尚留蕉萃对瞿昙。shèng yǔ táo lí tóng hàng xiè,shàng liú jiāo cuì duì qú tán。
蝶阑向暝知谁过,燕语无眠却独谙。dié lán xiàng míng zhī shuí guò,yàn yǔ wú mián què dú ān。
错被玉人回靥看,不如飘泊满江南。cuò bèi yù rén huí yè kàn,bù rú piāo pō mǎn jiāng nán。

三月三十日与栽甫过崇效寺看牡丹多已披谢

黄节

汲汲光阴顾景来,闲阶小立意徘徊。jí jí guāng yīn gù jǐng lái,xián jiē xiǎo lì yì pái huái。
始知成碧看朱误,何待香消酒醒回。shǐ zhī chéng bì kàn zhū wù,hé dài xiāng xiāo jiǔ xǐng huí。
强札未为游客惜,盛时曾向众芳哀。qiáng zhá wèi wèi yóu kè xī,shèng shí céng xiàng zhòng fāng āi。
相逢此日犹如此,浪费驮金走马才。xiāng féng cǐ rì yóu rú cǐ,làng fèi tuó jīn zǒu mǎ cái。

秋霖

黄节

十年北地无霖雨,甲戌秋阴不肯晴。shí nián běi dì wú lín yǔ,jiǎ xū qiū yīn bù kěn qíng。
阅世残人支病骨,殷周家狗乱深更。yuè shì cán rén zhī bìng gǔ,yīn zhōu jiā gǒu luàn shēn gèng。
泥涂绝险输归载,江海皆沉垫我萌。ní tú jué xiǎn shū guī zài,jiāng hǎi jiē chén diàn wǒ méng。
一念未完今日事,灯前还对顾忠清。yī niàn wèi wán jīn rì shì,dēng qián hái duì gù zhōng qīng。

依韵答翁铜士过寓楼一首

黄节

风雨能来共此庐,见犹恨晚未云虚。fēng yǔ néng lái gòng cǐ lú,jiàn yóu hèn wǎn wèi yún xū。
低昂前日遗尘叹,淹忽经年结草居。dī áng qián rì yí chén tàn,yān hū jīng nián jié cǎo jū。
一室待除嗟事小,众人相遇识君初。yī shì dài chú jiē shì xiǎo,zhòng rén xiāng yù shí jūn chū。
如何便拟皋门隐,不为哀时失著书。rú hé biàn nǐ gāo mén yǐn,bù wèi āi shí shī zhù shū。

慰贞壮失子

黄节

意外惊闻汝失儿,前书曾谓已胜医。yì wài jīng wén rǔ shī ér,qián shū céng wèi yǐ shèng yī。
庸知一子天终夺,此事十年吾所悲。yōng zhī yī zi tiān zhōng duó,cǐ shì shí nián wú suǒ bēi。
来日艰虞应自惜,大伦朋友岂能遗。lái rì jiān yú yīng zì xī,dà lún péng yǒu qǐ néng yí。
北来好及榴花放,只怕重题旧苑诗。běi lái hǎo jí liú huā fàng,zhǐ pà zhòng tí jiù yuàn shī。

七夕园坐归途同栽甫

黄节

雨后明河澹欲流,病馀不觉已初秋。yǔ hòu míng hé dàn yù liú,bìng yú bù jué yǐ chū qiū。
万鸦顿尽成寥廓,众女争怜托蹇修。wàn yā dùn jǐn chéng liáo kuò,zhòng nǚ zhēng lián tuō jiǎn xiū。
巧胜向人终奈懒,夜凉如水可无游。qiǎo shèng xiàng rén zhōng nài lǎn,yè liáng rú shuǐ kě wú yóu。
车行渐乱归时语,稍惜宵眠且自休。chē xíng jiàn luàn guī shí yǔ,shāo xī xiāo mián qiě zì xiū。