古诗词

宴集桃李花下兴言边患夜分不寐

黄节

春色满中原,东风忽吹至。chūn sè mǎn zhōng yuán,dōng fēng hū chuī zhì。
繄彼桃李花,笑知酒阑意。yī bǐ táo lǐ huā,xiào zhī jiǔ lán yì。
古人秉烛游,吾今独何志。gǔ rén bǐng zhú yóu,wú jīn dú hé zhì。
草堂来故人,为我道时事。cǎo táng lái gù rén,wèi wǒ dào shí shì。
坐花且开筵,芳菲拂剑鼻。zuò huā qiě kāi yán,fāng fēi fú jiàn bí。
草木犹春荣,世运何大异。cǎo mù yóu chūn róng,shì yùn hé dà yì。
东望春可怜,千里碧血渍。dōng wàng chūn kě lián,qiān lǐ bì xuè zì。
山高风鹤哀,将军死无地。shān gāo fēng hè āi,jiāng jūn sǐ wú dì。
泱泱东海雄,一旦委地利。yāng yāng dōng hǎi xióng,yī dàn wěi dì lì。
岂无鸦儿军,不可收指臂。qǐ wú yā ér jūn,bù kě shōu zhǐ bì。
兵事三十年,嗟嗟阃外帅。bīng shì sān shí nián,jiē jiē kǔn wài shuài。
丈夫拊髀惊,冲冠裂目眦。zhàng fū fǔ bì jīng,chōng guān liè mù zì。
我少学兵法,亦明古武备。wǒ shǎo xué bīng fǎ,yì míng gǔ wǔ bèi。
何必怯舟师,何必畏利器。hé bì qiè zhōu shī,hé bì wèi lì qì。
苟得死士心,无敌有大义。gǒu dé sǐ shì xīn,wú dí yǒu dà yì。
天下岂无人,苍苍果谁寄。tiān xià qǐ wú rén,cāng cāng guǒ shuí jì。
边风吹虫沙,霾雾走魑魅。biān fēng chuī chóng shā,mái wù zǒu chī mèi。
壮士怀关东,举酒问天醉。zhuàng shì huái guān dōng,jǔ jiǔ wèn tiān zuì。
花落竟无言,奈何夜不寐。huā luò jìng wú yán,nài hé yè bù mèi。
猜您喜欢

客楼月下赠别马武仲

黄节

沧海能来问远人,蔑资凡伯语酸辛。cāng hǎi néng lái wèn yuǎn rén,miè zī fán bó yǔ suān xīn。
一言见义君于我,有月瞻天斗与辰。yī yán jiàn yì jūn yú wǒ,yǒu yuè zhān tiān dòu yǔ chén。
邻耳蜩螗如沸地,客心鸿雁失群身。lín ěr tiáo táng rú fèi dì,kè xīn hóng yàn shī qún shēn。
楼台百尺相扶影,只惜泉明未答神。lóu tái bǎi chǐ xiāng fú yǐng,zhǐ xī quán míng wèi dá shén。

中秋夜与小平、绥方、桥川、子雍同饮社园作

黄节

对月深知天地恩,物光人意大无垠。duì yuè shēn zhī tiān dì ēn,wù guāng rén yì dà wú yín。
因缘哀乐相随发,慰藉辛勤一少敦。yīn yuán āi lè xiāng suí fā,wèi jí xīn qín yī shǎo dūn。
问俗正虞成毁世,举杯难得共名园。wèn sú zhèng yú chéng huǐ shì,jǔ bēi nán dé gòng míng yuán。
客怀未恝思前岁,不许诗长更覆翻。kè huái wèi jiá sī qián suì,bù xǔ shī zhǎng gèng fù fān。

挽胡子晋

黄节

海波真见有停澜,送别湾头语未阑。hǎi bō zhēn jiàn yǒu tíng lán,sòng bié wān tóu yǔ wèi lán。
解识分舟为永诀,早应回路更来看。jiě shí fēn zhōu wèi yǒng jué,zǎo yīng huí lù gèng lái kàn。
岁时一过能如故,安乐相逢不改寒。suì shí yī guò néng rú gù,ān lè xiāng féng bù gǎi hán。
无复大壶烹热酒,雪宵谭谑共忘餐。wú fù dà hú pēng rè jiǔ,xuě xiāo tán xuè gòng wàng cān。

同云

黄节

同云作雪先回暖,北候寻常不足奇。tóng yún zuò xuě xiān huí nuǎn,běi hòu xún cháng bù zú qí。
叹息邻家方办火,凄凉人语便为诗。tàn xī lín jiā fāng bàn huǒ,qī liáng rén yǔ biàn wèi shī。
徒令翠羽梅花笑,坐失枯桑海水知。tú lìng cuì yǔ méi huā xiào,zuò shī kū sāng hǎi shuǐ zhī。
我欲忘怀忘未得,亲交南望故伤离。wǒ yù wàng huái wàng wèi dé,qīn jiāo nán wàng gù shāng lí。

元宵

黄节

兵火残民贱摘蔬,海翻云涌乃鱼鱼。bīng huǒ cán mín jiàn zhāi shū,hǎi fān yún yǒng nǎi yú yú。
万人遮道看花日,百郡迎年祀灶书。wàn rén zhē dào kàn huā rì,bǎi jùn yíng nián sì zào shū。
虽未太平犹足乐,敢违同欲况其馀。suī wèi tài píng yóu zú lè,gǎn wéi tóng yù kuàng qí yú。
月明天下张灯节,今夜城南走钿车。yuè míng tiān xià zhāng dēng jié,jīn yè chéng nán zǒu diàn chē。

秋湄北来视予,四月六日社园置酒赏牡丹作

黄节

风力初低雨意轻,为花何爱一春晴。fēng lì chū dī yǔ yì qīng,wèi huā hé ài yī chūn qíng。
回阴莫展丁香结,废闰难催芍药生。huí yīn mò zhǎn dīng xiāng jié,fèi rùn nán cuī sháo yào shēng。
尘土牡丹黄上额,殿台杨柳碧连城。chén tǔ mǔ dān huáng shàng é,diàn tái yáng liǔ bì lián chéng。
眼前草木忧欢状,与汝盱衡说旧京。yǎn qián cǎo mù yōu huān zhuàng,yǔ rǔ xū héng shuō jiù jīng。

初闻蝉声

黄节

楼对高枝失地阴,欻然蝉翼鼓微吟。lóu duì gāo zhī shī dì yīn,chuā rán chán yì gǔ wēi yín。
暑中休沐闲闲意,天际飞鸣泯泯心。shǔ zhōng xiū mù xián xián yì,tiān jì fēi míng mǐn mǐn xīn。
劳苦可曾知有雪,反归吾已戒闻琴。láo kǔ kě céng zhī yǒu xuě,fǎn guī wú yǐ jiè wén qín。
繁弦聒耳无从息,更曳残声入夜深。fán xián guā ěr wú cóng xī,gèng yè cán shēng rù yè shēn。

飞燕

黄节

袖手风林看燕归,倾巢未定故依依。xiù shǒu fēng lín kàn yàn guī,qīng cháo wèi dìng gù yī yī。
将歌猛虎安从息,好戒生乌不住飞。jiāng gē měng hǔ ān cóng xī,hǎo jiè shēng wū bù zhù fēi。
国圮一城空绝代,波连双海只通微。guó pǐ yī chéng kōng jué dài,bō lián shuāng hǎi zhǐ tōng wēi。
斜阳更为红颜恋,不换华灯照舞衣。xié yáng gèng wèi hóng yán liàn,bù huàn huá dēng zhào wǔ yī。

中秋夜独游北海对月作

黄节

余意翩翻与月生,月明谁解是宵明。yú yì piān fān yǔ yuè shēng,yuè míng shuí jiě shì xiāo míng。
天人消息今成阻,弦望安排化未更。tiān rén xiāo xī jīn chéng zǔ,xián wàng ān pái huà wèi gèng。
湖艇张歌寥落见,宫鸦离树再三鸣。hú tǐng zhāng gē liáo luò jiàn,gōng yā lí shù zài sān míng。
悲怀不为思乡动,况有微云继倚声。bēi huái bù wèi sī xiāng dòng,kuàng yǒu wēi yún jì yǐ shēng。

燕南重九后一日雪

黄节

燕蓟初无重九雪,推窗惊见白皑皑。yàn jì chū wú zhòng jiǔ xuě,tuī chuāng jīng jiàn bái ái ái。
半黄苑柳添冰缕,一色霜蹄起玉灰。bàn huáng yuàn liǔ tiān bīng lǚ,yī sè shuāng tí qǐ yù huī。
玮异今晨当自美,涅宁馀黝看轻回。wěi yì jīn chén dāng zì měi,niè níng yú yǒu kàn qīng huí。
回头昨日樽前菊,真让梅花顷刻开。huí tóu zuó rì zūn qián jú,zhēn ràng méi huā qǐng kè kāi。

十二月十七夜明日立春

黄节

馀腊回春未解寒,严更初为汝花宽。yú là huí chūn wèi jiě hán,yán gèng chū wèi rǔ huā kuān。
剩梅数闰开还勒,旧雪除冬落愈残。shèng méi shù rùn kāi hái lēi,jiù xuě chú dōng luò yù cán。
冻巷万家炉火绝,废城三苑海波干。dòng xiàng wàn jiā lú huǒ jué,fèi chéng sān yuàn hǎi bō gàn。
明朝群稚嬉冰乐,倚赖东风不做难。míng cháo qún zhì xī bīng lè,yǐ lài dōng fēng bù zuò nán。

过三海

黄节

海水翻飞凝作冰,春融鱼鳖欲骞腾。hǎi shuǐ fān fēi níng zuò bīng,chūn róng yú biē yù qiān téng。
已干芦甲犹穿渚,得地苔矶可结罾。yǐ gàn lú jiǎ yóu chuān zhǔ,dé dì tái jī kě jié zēng。
松卧任凭蝼蚁穴,鸟栖疑与凤凰朋。sōng wò rèn píng lóu yǐ xué,niǎo qī yí yǔ fèng huáng péng。
楼台五色迷余目,何况风鸢决鹞鹰。lóu tái wǔ sè mí yú mù,hé kuàng fēng yuān jué yào yīng。

无题和张孟劬韵

黄节

三年臣里许邻东,度度窥墙隔几重。sān nián chén lǐ xǔ lín dōng,dù dù kuī qiáng gé jǐ zhòng。
徒结中衣双绢白,可期沧海一桑红。tú jié zhōng yī shuāng juàn bái,kě qī cāng hǎi yī sāng hóng。
高唐暮雨云初出,洛水微波佩岂通。gāo táng mù yǔ yún chū chū,luò shuǐ wēi bō pèi qǐ tōng。
只有无生能赠我,芳华虚自寤春风。zhǐ yǒu wú shēng néng zèng wǒ,fāng huá xū zì wù chūn fēng。

溷絮

黄节

因诗盘意老犹能,着意牵肠弱不胜。yīn shī pán yì lǎo yóu néng,zhe yì qiān cháng ruò bù shèng。
溷絮恐无萍可化,沟冰重为水相凌。hùn xù kǒng wú píng kě huà,gōu bīng zhòng wèi shuǐ xiāng líng。
题巾语欲无言答,去骆情随一旦增。tí jīn yǔ yù wú yán dá,qù luò qíng suí yī dàn zēng。
强似南来姜石帚,尚携红袖过松陵。qiáng shì nán lái jiāng shí zhǒu,shàng xié hóng xiù guò sōng líng。

守意

黄节

未能守意况治情,只为人间有此生。wèi néng shǒu yì kuàng zhì qíng,zhǐ wèi rén jiān yǒu cǐ shēng。
眼见白莲沾浊露,心哀明月转周瀛。yǎn jiàn bái lián zhān zhuó lù,xīn āi míng yuè zhuǎn zhōu yíng。
名山尚富金银气,环堵犹闻雅颂声。míng shān shàng fù jīn yín qì,huán dǔ yóu wén yǎ sòng shēng。
自笑平时忧乐大,至今才是百无成。zì xiào píng shí yōu lè dà,zhì jīn cái shì bǎi wú chéng。