古诗词

清明谒袁督师墓

黄节

南人帅边非常功,易祀三百无此雄。nán rén shuài biān fēi cháng gōng,yì sì sān bǎi wú cǐ xióng。
英名不掩故坟在,清明野烧青回红。yīng míng bù yǎn gù fén zài,qīng míng yě shāo qīng huí hóng。
迩来正值国多事,蹙地万里辽东东。ěr lái zhèng zhí guó duō shì,cù dì wàn lǐ liáo dōng dōng。
视明亡徵系公死,季清诸将犹沙虫。shì míng wáng zhēng xì gōng sǐ,jì qīng zhū jiāng yóu shā chóng。
春秋内外大异义,诸夏自杀今为讧。chūn qiū nèi wài dà yì yì,zhū xià zì shā jīn wèi hòng。
人才由蘖亦复尽,独寻旧史追前踪。rén cái yóu niè yì fù jǐn,dú xún jiù shǐ zhuī qián zōng。
当年和议岂得已,盖欲以暇营锦中。dāng nián hé yì qǐ dé yǐ,gài yù yǐ xiá yíng jǐn zhōng。
收拾散亡计恢复,肘腋之患除文龙。shōu shí sàn wáng jì huī fù,zhǒu yè zhī huàn chú wén lóng。
遵化三屯一战衄,间关入卫宁非忠。zūn huà sān tún yī zhàn nǜ,jiān guān rù wèi níng fēi zhōng。
维公志业自千祀,事去历历犹能穷。wéi gōng zhì yè zì qiān sì,shì qù lì lì yóu néng qióng。
上炳日星下河岳,讵藉土壤增崇隆。shàng bǐng rì xīng xià hé yuè,jù jí tǔ rǎng zēng chóng lóng。
我来墓祭辄三叹,瞻徊惟敬堂前松。wǒ lái mù jì zhé sān tàn,zhān huái wéi jìng táng qián sōng。
谁令丹垩蚀风雨,乃请庙飨为迎逢。shuí lìng dān è shí fēng yǔ,nǎi qǐng miào xiǎng wèi yíng féng。
援唐宗姓祀李耳,希宋濮议跻欧公。yuán táng zōng xìng sì lǐ ěr,xī sòng pú yì jī ōu gōng。
时流无耻可足道,于公不啻筵撞钟。shí liú wú chǐ kě zú dào,yú gōng bù chì yán zhuàng zhōng。
猜您喜欢

题潘湘云梅花小影卷子

黄节

寻常遭遇不常情,费尽人才作赋声。xún cháng zāo yù bù cháng qíng,fèi jǐn rén cái zuò fù shēng。
我似武乡增一叹,却怜元直死彭城。wǒ shì wǔ xiāng zēng yī tàn,què lián yuán zhí sǐ péng chéng。

九月廿三夜酒后作明日越园南返矣

黄节

国计身谋未尽言,又倾残泪入离樽。guó jì shēn móu wèi jǐn yán,yòu qīng cán lèi rù lí zūn。
明朝送别归高士,一醉灯前似邴原。míng cháo sòng bié guī gāo shì,yī zuì dēng qián shì bǐng yuán。

为潘兰史题伍德彝丙申所绘独立图

黄节

沧海桑田剩此身,欲论天下更何人。cāng hǎi sāng tián shèng cǐ shēn,yù lùn tiān xià gèng hé rén。
潇潇风雨鸡鸣夜,但觉高歌有鬼神。xiāo xiāo fēng yǔ jī míng yè,dàn jué gāo gē yǒu guǐ shén。

为潘兰史题伍德彝丙申所绘独立图

黄节

岭外逢君脱宝刀,兰莸无并恨芳膏。lǐng wài féng jūn tuō bǎo dāo,lán yóu wú bìng hèn fāng gāo。
林宗已老申屠隐,尘世何如独立高。lín zōng yǐ lǎo shēn tú yǐn,chén shì hé rú dú lì gāo。

十月朔日过江亭

黄节

野菊依篱高下长,路人搴苇浅深行。yě jú yī lí gāo xià zhǎng,lù rén qiān wěi qiǎn shēn xíng。
孰云十月秋光尽,不见宫槐落又生。shú yún shí yuè qiū guāng jǐn,bù jiàn gōng huái luò yòu shēng。

十月朔日过江亭

黄节

薙草郊原明逻骑,殷城车马接孤村。tì cǎo jiāo yuán míng luó qí,yīn chéng chē mǎ jiē gū cūn。
洒然自取今朝乐,更就田间野叟言。sǎ rán zì qǔ jīn cháo lè,gèng jiù tián jiān yě sǒu yán。

题汤雨生行书卷子

黄节

一死能令重尺缣,将军书法亦清严。yī sǐ néng lìng zhòng chǐ jiān,jiāng jūn shū fǎ yì qīng yán。
晚从天下论风节,此事今人不可兼。wǎn cóng tiān xià lùn fēng jié,cǐ shì jīn rén bù kě jiān。

读简岸先生诗敬题

黄节

二十年前去草堂,山堂积岁亦成荒。èr shí nián qián qù cǎo táng,shān táng jī suì yì chéng huāng。
白头弟子今何说,可与言诗已足伤。bái tóu dì zi jīn hé shuō,kě yǔ yán shī yǐ zú shāng。

不眠

黄节

梦语鼾呵久未明,蚊虻虮蚤各环生。mèng yǔ hān hē jiǔ wèi míng,wén méng jǐ zǎo gè huán shēng。
过车楼外无停响,知是邻园有夜行。guò chē lóu wài wú tíng xiǎng,zhī shì lín yuán yǒu yè xíng。

雪夜过剧园已辍唱归涂口占

黄节

蜡尽弦僵叹此城,街南寒柝不成声。là jǐn xián jiāng tàn cǐ chéng,jiē nán hán tuò bù chéng shēng。
吾才乃与天争道,风雪驮车逆北行。wú cái nǎi yǔ tiān zhēng dào,fēng xuě tuó chē nì běi xíng。

答瘿公

黄节

直知无俚惟听曲,已笑何缘却赠词。zhí zhī wú lǐ wéi tīng qū,yǐ xiào hé yuán què zèng cí。
贺老琵琶李谟笛,不堪重为念奴悲。hè lǎo pí pá lǐ mó dí,bù kān zhòng wèi niàn nú bēi。

再答瘿公

黄节

万虑撄心强自持,别寻歌哭恣吾思。wàn lǜ yīng xīn qiáng zì chí,bié xún gē kū zì wú sī。
他年恐似秦淮海,博得微云一抹词。tā nián kǒng shì qín huái hǎi,bó dé wēi yún yī mǒ cí。

再答瘿公

黄节

预卜他年更断肠,此怀欲遣竟无方。yù bo tā nián gèng duàn cháng,cǐ huái yù qiǎn jìng wú fāng。
寄诗容有丁香结,已负方回柳色黄。jì shī róng yǒu dīng xiāng jié,yǐ fù fāng huí liǔ sè huáng。

得秋枚书作答

黄节

寥落重阳得子书,可怜生事似秋蔬。liáo luò zhòng yáng dé zi shū,kě lián shēng shì shì qiū shū。
十年自秽王高士,一较东方已不如。shí nián zì huì wáng gāo shì,yī jiào dōng fāng yǐ bù rú。

录旧作寄树人复题一绝

黄节

旧诗新感欲何言,此日书成更问存。jiù shī xīn gǎn yù hé yán,cǐ rì shū chéng gèng wèn cún。
世事侵寻吾意尽,笑闻和尚了尘根。shì shì qīn xún wú yì jǐn,xiào wén hé shàng le chén gēn。