古诗词

过泰山

孙尔准

早岁曾携绿玉筇,飙轮掖上最高峰。zǎo suì céng xié lǜ yù qióng,biāo lún yē shàng zuì gāo fēng。
笠边海日三更白,舄下齐烟九点浓。lì biān hǎi rì sān gèng bái,xì xià qí yān jiǔ diǎn nóng。
得句秋坛赓老鹤,投文夜壑起乖龙。dé jù qiū tán gēng lǎo hè,tóu wén yè hè qǐ guāi lóng。
今来济胜嗟无具,梦绕天门第几松。jīn lái jì shèng jiē wú jù,mèng rào tiān mén dì jǐ sōng。

孙尔准

清江苏金匮人,字平叔,号莱甫。嘉庆十年进士。官至闽浙总督。曾解决彰化械斗事件,安定台湾民心。为官政从宽大,努力修举水利。卒谥文靖。有《泰云堂集》。 孙尔准的作品>>

猜您喜欢

噶玛兰北关

孙尔准

山头乱石金华羊,下饮大澥波茫茫。shān tóu luàn shí jīn huá yáng,xià yǐn dà xiè bō máng máng。
蹴蹋洪涛溅飞沫,紫澜迅激浮惊霜。cù tà hóng tāo jiàn fēi mò,zǐ lán xùn jī fú jīng shuāng。
北关拔起通一线,訇然石扇森开张。běi guān bá qǐ tōng yī xiàn,hōng rán shí shàn sēn kāi zhāng。
天开地辟绝人迹,胡烦设险劳堤防。tiān kāi dì pì jué rén jì,hú fán shè xiǎn láo dī fáng。
我皇德远暨日出,坐变斥卤为耕桑。wǒ huáng dé yuǎn jì rì chū,zuò biàn chì lǔ wèi gēng sāng。
乃知天意早有在,阳施阴设成岩疆。nǎi zhī tiān yì zǎo yǒu zài,yáng shī yīn shè chéng yán jiāng。
我来叱驭行过此,戍卒环列排藟枪。wǒ lái chì yù xíng guò cǐ,shù zú huán liè pái lěi qiāng。
关中沃野七千甲,南东其亩棻铺穰。guān zhōng wò yě qī qiān jiǎ,nán dōng qí mǔ fēn pù ráng。
茆茨土舍鸡犬静,疑从上古窥洪荒。máo cí tǔ shě jī quǎn jìng,yí cóng shàng gǔ kuī hóng huāng。
鴂舌侏?费重译,见人狂顾如惊獐。jué shé zhū lì fèi zhòng yì,jiàn rén kuáng gù rú jīng zhāng。
地无可欲视听寂,安得习染生痴狂。dì wú kě yù shì tīng jì,ān dé xí rǎn shēng chī kuáng。
无怀葛天在人世,桃源之说非荒唐。wú huái gé tiān zài rén shì,táo yuán zhī shuō fēi huāng táng。
鳀壑东瞻寒礁石,鸡笼西顾连崇冈。tí hè dōng zhān hán jiāo shí,jī lóng xī gù lián chóng gāng。
瞿唐剑阁身未到,鄳阨视此谁低昂。qú táng jiàn gé shēn wèi dào,méng è shì cǐ shuí dī áng。
援毫思欲勒铭去,愧无笔力追孟阳。yuán háo sī yù lēi míng qù,kuì wú bǐ lì zhuī mèng yáng。
1612