古诗词

高松保郎诗

郑孝胥

断腕高松氏,歌者良纷纷。duàn wàn gāo sōng shì,gē zhě liáng fēn fēn。
四坐且勿喧,听代保郎言。sì zuò qiě wù xuān,tīng dài bǎo láng yán。
保郎家江户,事在明治前。bǎo láng jiā jiāng hù,shì zài míng zhì qián。
少小无所知,但念知己恩。shǎo xiǎo wú suǒ zhī,dàn niàn zhī jǐ ēn。
藩法时方酷,义父抱深冤。fān fǎ shí fāng kù,yì fù bào shēn yuān。
狱急待自杀,营救穷百端。yù jí dài zì shā,yíng jiù qióng bǎi duān。
俱死犹不解,智竭惟有身。jù sǐ yóu bù jiě,zhì jié wéi yǒu shēn。
探怀出白刃,霜光蚀我魂。tàn huái chū bái rèn,shuāng guāng shí wǒ hún。
低回语左臂,全归愧难全。dī huí yǔ zuǒ bì,quán guī kuì nán quán。
断者不复续,今日与汝分。duàn zhě bù fù xù,jīn rì yǔ rǔ fēn。
欲下齿牙断,神鬼啼右边。yù xià chǐ yá duàn,shén guǐ tí yòu biān。
谁知父母躯,彼此乃相残。shuí zhī fù mǔ qū,bǐ cǐ nǎi xiāng cán。
一挥何时落,昏绝耳不闻。yī huī hé shí luò,hūn jué ěr bù wén。
俄然视白日,岂意犹生存。é rán shì bái rì,qǐ yì yóu shēng cún。
收我刀如风,涤我血翻盆。shōu wǒ dāo rú fēng,dí wǒ xuè fān pén。
修书仍函腕,驰献辞悲酸。xiū shū réng hán wàn,chí xiàn cí bēi suān。
义父幸得白,残躯越中年。yì fù xìng dé bái,cán qū yuè zhōng nián。
支体已不痛,沈痛在心肝。zhī tǐ yǐ bù tòng,shěn tòng zài xīn gān。
卖药溷市人,忏悔向世尊。mài yào hùn shì rén,chàn huǐ xiàng shì zūn。
众生有疾苦,莫似我艰辛。zhòng shēng yǒu jí kǔ,mò shì wǒ jiān xīn。
大清黎公来,遗我以古文。dà qīng lí gōng lái,yí wǒ yǐ gǔ wén。
李公尤慷慨,陈义高青天。lǐ gōng yóu kāng kǎi,chén yì gāo qīng tiān。
保郎身见在,保郎名已传。bǎo láng shēn jiàn zài,bǎo láng míng yǐ chuán。
会有义士知,热泪坠衣巾。huì yǒu yì shì zhī,rè lèi zhuì yī jīn。
人生历情劫,忧患深相缠。rén shēng lì qíng jié,yōu huàn shēn xiāng chán。
本心要不昧,君子或见怜。běn xīn yào bù mèi,jūn zi huò jiàn lián。
保郎骨可朽,义士泪不干。bǎo láng gǔ kě xiǔ,yì shì lèi bù gàn。
猜您喜欢

红梅

郑孝胥

浓香竟日绕房栊,绝爱横斜几簇红。nóng xiāng jìng rì rào fáng lóng,jué ài héng xié jǐ cù hóng。
疏干自生画本外,真花宜著镜屏中。shū gàn zì shēng huà běn wài,zhēn huā yí zhù jìng píng zhōng。
春回小阁诗初就,暖入朱唇笛未终。chūn huí xiǎo gé shī chū jiù,nuǎn rù zhū chún dí wèi zhōng。
却恐先开还易落,从渠带醉倚霜风。què kǒng xiān kāi hái yì luò,cóng qú dài zuì yǐ shuāng fēng。

红梅

郑孝胥

冷落诗人瘦不辞,风怀销尽费维持。lěng luò shī rén shòu bù cí,fēng huái xiāo jǐn fèi wéi chí。
断桥流水相逢地,绝代朱颜一笑时。duàn qiáo liú shuǐ xiāng féng dì,jué dài zhū yán yī xiào shí。
梦到江南花艳艳,书来乡国树垂垂。mèng dào jiāng nán huā yàn yàn,shū lái xiāng guó shù chuí chuí。
眼明正觉吴妆好,莫为微赪讶玉肌。yǎn míng zhèng jué wú zhuāng hǎo,mò wèi wēi chēng yà yù jī。

红梅

郑孝胥

一段幽光初破冷,数枝奇色已含胎。yī duàn yōu guāng chū pò lěng,shù zhī qí sè yǐ hán tāi。
正教雪重终难压,猛觉春酣祇半开。zhèng jiào xuě zhòng zhōng nán yā,měng jué chūn hān qí bàn kāi。
酒醒乍惊翠羽坠,词成便换小红回。jiǔ xǐng zhà jīng cuì yǔ zhuì,cí chéng biàn huàn xiǎo hóng huí。
谁怜省识东皇后,耿耿丹心独未灰。shuí lián shěng shí dōng huáng hòu,gěng gěng dān xīn dú wèi huī。

送子培北上

郑孝胥

南来谁信北归难,分手想看鼻屡酸。nán lái shuí xìn běi guī nán,fēn shǒu xiǎng kàn bí lǚ suān。
天外惊疑沈帝里,江头憔悴病郎官。tiān wài jīng yí shěn dì lǐ,jiāng tóu qiáo cuì bìng láng guān。
馀生家国终多负,当日名流略已残。yú shēng jiā guó zhōng duō fù,dāng rì míng liú lüè yǐ cán。
去去吾侪须忍泪,盈眶犹热莫轻弹。qù qù wú chái xū rěn lèi,yíng kuàng yóu rè mò qīng dàn。

泊舟滠口观湘鄂援军北行

郑孝胥

湖波淼淼欲漂山,浅阜酾湖辨绿湾。hú bō miǎo miǎo yù piāo shān,qiǎn fù shāi hú biàn lǜ wān。
初口渐依帆影出,晓风乍拂蓼枝还。chū kǒu jiàn yī fān yǐng chū,xiǎo fēng zhà fú liǎo zhī hái。
渔村销夏藏江浒,驿路连云贯楚关。yú cūn xiāo xià cáng jiāng hǔ,yì lù lián yún guàn chǔ guān。
可念湘乡诸子弟,只凭身手入兵间。kě niàn xiāng xiāng zhū zi dì,zhǐ píng shēn shǒu rù bīng jiān。

九月初四日萱妹四十生日栗兄置酒作诗胥及柽弟皆作一律寄之

郑孝胥

长兄置酒菊花黄,阿妹归来共一觞。zhǎng xiōng zhì jiǔ jú huā huáng,ā mèi guī lái gòng yī shāng。
物外年华才四十,眼前风景是重阳。wù wài nián huá cái sì shí,yǎn qián fēng jǐng shì zhòng yáng。
思亲何处寻京国,问我还应话武昌。sī qīn hé chù xún jīng guó,wèn wǒ hái yīng huà wǔ chāng。
知否倚楼人渐老,江风吹雁不成行。zhī fǒu yǐ lóu rén jiàn lǎo,jiāng fēng chuī yàn bù chéng xíng。

伤寿伯茀仲茀

郑孝胥

三年伏处绝艰辛,赴死终伤志未伸。sān nián fú chù jué jiān xīn,fù sǐ zhōng shāng zhì wèi shēn。
四海朋交俱失望,一门兄弟自成仁。sì hǎi péng jiāo jù shī wàng,yī mén xiōng dì zì chéng rén。
高林奋笔倾酸泪,张卓函书带战尘。gāo lín fèn bǐ qīng suān lèi,zhāng zhuó hán shū dài zhàn chén。
莫怪褒忠殊不及,朝衣东市是何人?mò guài bāo zhōng shū bù jí,cháo yī dōng shì shì hé rén?

陈叔伊次子声渐殁于天津之乱叔伊自为哀辞使余题其后

郑孝胥

神京烽火莽连云,爱子书来隔虏氛。shén jīng fēng huǒ mǎng lián yún,ài zi shū lái gé lǔ fēn。
魂梦飞扬多幻想,道途惊绝入传闻。hún mèng fēi yáng duō huàn xiǎng,dào tú jīng jué rù chuán wén。
栖栖江汉诗人老,去去家山落日醺。qī qī jiāng hàn shī rén lǎo,qù qù jiā shān luò rì xūn。
剩有哀情似熙甫,一篇思子缀奇文。shèng yǒu āi qíng shì xī fǔ,yī piān sī zi zhuì qí wén。

十一月二十七日雪中作

郑孝胥

楚山尽作晓云横,惊浪偏含急雪声。chǔ shān jǐn zuò xiǎo yún héng,jīng làng piān hán jí xuě shēng。
泼墨江天如薄暮,凝寒楼阁转虚明。pō mò jiāng tiān rú báo mù,níng hán lóu gé zhuǎn xū míng。
钓蓬敛岸行踪杳,冻羽喧枝坠影轻。diào péng liǎn àn xíng zōng yǎo,dòng yǔ xuān zhī zhuì yǐng qīng。
不是徽之倦乘兴,恐将干谒损诗情。bù shì huī zhī juàn chéng xīng,kǒng jiāng gàn yè sǔn shī qíng。

江汉

郑孝胥

冻苔渐活到梅根,暖日摇波出岸痕。dòng tái jiàn huó dào méi gēn,nuǎn rì yáo bō chū àn hén。
客里春光生怅望,鸥边山色易黄昏。kè lǐ chūn guāng shēng chàng wàng,ōu biān shān sè yì huáng hūn。
嵚崎已觉人堪笑,强聒终嫌舌尚存。qīn qí yǐ jué rén kān xiào,qiáng guā zhōng xián shé shàng cún。
江汉思归归未得,腐儒何必属乾坤。jiāng hàn sī guī guī wèi dé,fǔ rú hé bì shǔ qián kūn。

挽何梅孙

郑孝胥

一生相见祇三年,后有千秋付杳然。yī shēng xiāng jiàn qí sān nián,hòu yǒu qiān qiū fù yǎo rán。
吾党已孤胡见夺,海滨欲老更无缘。wú dǎng yǐ gū hú jiàn duó,hǎi bīn yù lǎo gèng wú yuán。
卷怀独觉天民贵,讲学还怜士气坚。juǎn huái dú jué tiān mín guì,jiǎng xué hái lián shì qì jiān。
遗墨数行题岁尽,可堪追答向重泉。yí mò shù xíng tí suì jǐn,kě kān zhuī dá xiàng zhòng quán。

四月二十日夜起

郑孝胥

坐觉楼前江水深,江风收雨动高林。zuò jué lóu qián jiāng shuǐ shēn,jiāng fēng shōu yǔ dòng gāo lín。
半规凉月通宵色,一枕劳生向晓心。bàn guī liáng yuè tōng xiāo sè,yī zhěn láo shēng xiàng xiǎo xīn。
故里欲归真自誷,幽忧为疾独难禁。gù lǐ yù guī zhēn zì wǎng,yōu yōu wèi jí dú nán jìn。
好怀不惜消沈尽,那向人间罪陆沈。hǎo huái bù xī xiāo shěn jǐn,nà xiàng rén jiān zuì lù shěn。

闻吕秋樵卒于开州

郑孝胥

早从吴下羡风情,晚落幽燕重老成。zǎo cóng wú xià xiàn fēng qíng,wǎn luò yōu yàn zhòng lǎo chéng。
玩世坐令奇气尽,救贫却怪长官清。wán shì zuò lìng qí qì jǐn,jiù pín què guài zhǎng guān qīng。
同游馀味关怀抱,分手微言隔死生。tóng yóu yú wèi guān huái bào,fēn shǒu wēi yán gé sǐ shēng。
亲见仓皇西狩日,恨君无命待还京。qīn jiàn cāng huáng xī shòu rì,hèn jūn wú mìng dài hái jīng。

汉阳视嫂侄等

郑孝胥

入门忍泪独彷徨,人事难追恨更长。rù mén rěn lèi dú páng huáng,rén shì nán zhuī hèn gèng zhǎng。
谁遣中年判存殁,翻成逆旅对孤孀。shuí qiǎn zhōng nián pàn cún mò,fān chéng nì lǚ duì gū shuāng。
鲁山巷口秋风碧,襄水城头晚照凉。lǔ shān xiàng kǒu qiū fēng bì,xiāng shuǐ chéng tóu wǎn zhào liáng。
回首梯云云断处,连宵归梦堕苍茫。huí shǒu tī yún yún duàn chù,lián xiāo guī mèng duò cāng máng。

十一月十四日北风欲雪登楼作

郑孝胥

木落云荒短景催,江号楼迥暮空哀。mù luò yún huāng duǎn jǐng cuī,jiāng hào lóu jiǒng mù kōng āi。
北风吹客忽已晚,壮岁辞人殊不回。běi fēng chuī kè hū yǐ wǎn,zhuàng suì cí rén shū bù huí。
兀兀祇成天共醉,茫茫始信世无才。wù wù qí chéng tiān gòng zuì,máng máng shǐ xìn shì wú cái。
三年魏阙休回首,极目嵯峨是债台。sān nián wèi quē xiū huí shǒu,jí mù cuó é shì zhài tái。