古诗词

题刘聚卿汴学二体石经

郑孝胥

汴学经久亡,残石定有几。biàn xué jīng jiǔ wáng,cán shí dìng yǒu jǐ。
山夫记五碑,为数疑不止。shān fū jì wǔ bēi,wèi shù yí bù zhǐ。
汴中新出土,《中庸》亦可喜。biàn zhōng xīn chū tǔ,zhōng yōng yì kě xǐ。
薄家见四册,犹未及丁氏。báo jiā jiàn sì cè,yóu wèi jí dīng shì。
九经得其三,三百数十纸。jiǔ jīng dé qí sān,sān bǎi shù shí zhǐ。
竞为聚卿得,默相有神鬼。jìng wèi jù qīng dé,mò xiāng yǒu shén guǐ。
聚卿负侠气,好古力尤伟。jù qīng fù xiá qì,hǎo gǔ lì yóu wěi。
罗君劝摹刻,辄以翁孙比。luó jūn quàn mó kè,zhé yǐ wēng sūn bǐ。
此议诚大佳,我意欲稍俟。cǐ yì chéng dà jiā,wǒ yì yù shāo qí。
祥符陈留间,猿叟所亲履。xiáng fú chén liú jiān,yuán sǒu suǒ qīn lǚ。
已云多湮匿,顾朱语非是。yǐ yún duō yān nì,gù zhū yǔ fēi shì。
安知开封学,石板果尽毁。ān zhī kāi fēng xué,shí bǎn guǒ jǐn huǐ。
士夫常漏略,碑贾或可恃。shì fū cháng lòu lüè,bēi jiǎ huò kě shì。
及今力搜索,奇秘傥再启。jí jīn lì sōu suǒ,qí mì tǎng zài qǐ。
石斋断碑砚,珍重已如彼。shí zhāi duàn bēi yàn,zhēn zhòng yǐ rú bǐ。
得石加护持,摹刻安可拟?dé shí jiā hù chí,mó kè ān kě nǐ?
天惊石破事,亦在人为耳。tiān jīng shí pò shì,yì zài rén wèi ěr。
却嗟章杨辈,素号精篆体。què jiē zhāng yáng bèi,sù hào jīng zhuàn tǐ。
蜀经皆题名,此刻胡不尔?古人重经学,视书特小技。shǔ jīng jiē tí míng,cǐ kè hú bù ěr?gǔ rén zhòng jīng xué,shì shū tè xiǎo jì。
用意极尊严,谁欤会微旨?老夫丁世乱,睹此空掩涕。yòng yì jí zūn yán,shuí yú huì wēi zhǐ?lǎo fū dīng shì luàn,dǔ cǐ kōng yǎn tì。
儿时真隔生,背经泻瓶水。ér shí zhēn gé shēng,bèi jīng xiè píng shuǐ。
猜您喜欢

题杨补凡悬萝钓渚图卷

郑孝胥

悬萝水石斗清奇,长遣山樵羡钓师。xuán luó shuǐ shí dòu qīng qí,zhǎng qiǎn shān qiáo xiàn diào shī。
何目扁舟落吾手,一溪风雨看离披。hé mù biǎn zhōu luò wú shǒu,yī xī fēng yǔ kàn lí pī。

又书尧生扇

郑孝胥

当年晦若尝相语,绝顶初晴看雪山。dāng nián huì ruò cháng xiāng yǔ,jué dǐng chū qíng kàn xuě shān。
烦把峨眉从头说,不须疾首到时艰。fán bǎ é méi cóng tóu shuō,bù xū jí shǒu dào shí jiān。

天津杂感

郑孝胥

十二年前我复来,人民城郭总堪哀。shí èr nián qián wǒ fù lái,rén mín chéng guō zǒng kān āi。
回车腹痛过书塾,还觅娇婴放学回。huí chē fù tòng guò shū shú,hái mì jiāo yīng fàng xué huí。

天津杂感

郑孝胥

杏花淡白过清明,新绿含黄出远林。xìng huā dàn bái guò qīng míng,xīn lǜ hán huáng chū yuǎn lín。
闻道寺门堪望海,自摩老眼欲登临。wén dào sì mén kān wàng hǎi,zì mó lǎo yǎn yù dēng lín。

天津杂感

郑孝胥

丝管声悲那可闻,千尘万劫堕寒云。sī guǎn shēng bēi nà kě wén,qiān chén wàn jié duò hán yún。
怜耶只有传经女,闲话归来每半醺。lián yé zhǐ yǒu chuán jīng nǚ,xián huà guī lái měi bàn xūn。

津沽杂感

郑孝胥

小窗风竹乱斜阳,门掩盆花脉脉香。xiǎo chuāng fēng zhú luàn xié yáng,mén yǎn pén huā mài mài xiāng。
一种悽迷浑似醉,不许添酒入愁肠。yī zhǒng qī mí hún shì zuì,bù xǔ tiān jiǔ rù chóu cháng。

津沽杂感

郑孝胥

莫信人间有后期,狂花风里自难持。mò xìn rén jiān yǒu hòu qī,kuáng huā fēng lǐ zì nán chí。
袖中书字何曾灭,恰到三年意尽时。xiù zhōng shū zì hé céng miè,qià dào sān nián yì jǐn shí。

津沽杂感

郑孝胥

晓色曈昽吐艳阳,风怀虽尽意犹狂。xiǎo sè tóng lóng tǔ yàn yáng,fēng huái suī jǐn yì yóu kuáng。
桃花狼藉君无叹,更与从容待海棠。táo huā láng jí jūn wú tàn,gèng yǔ cóng róng dài hǎi táng。

津沽杂感

郑孝胥

年来得酒思拚醉,不饮何能似昔年。nián lái dé jiǔ sī pàn zuì,bù yǐn hé néng shì xī nián。
醉得几年情又变,从他史道不如前。zuì dé jǐ nián qíng yòu biàn,cóng tā shǐ dào bù rú qián。

津沽杂感

郑孝胥

海棠半开天下媚,留取五分作春睡。hǎi táng bàn kāi tiān xià mèi,liú qǔ wǔ fēn zuò chūn shuì。
心知会有开尽时,且赏花前未开意。xīn zhī huì yǒu kāi jǐn shí,qiě shǎng huā qián wèi kāi yì。

津沽杂感

郑孝胥

心许谁能意遽寒,盛衰开落太无端。xīn xǔ shuí néng yì jù hán,shèng shuāi kāi luò tài wú duān。
花前连日东风恶,却避残红不忍看。huā qián lián rì dōng fēng è,què bì cán hóng bù rěn kàn。

灯下偶书

郑孝胥

新凉有味在秋灯,悦耳风蝉得未曾。xīn liáng yǒu wèi zài qiū dēng,yuè ěr fēng chán dé wèi céng。
祇蹈贪凉宜蚤睡,因凉引睡却堪憎。qí dǎo tān liáng yí zǎo shuì,yīn liáng yǐn shuì què kān zēng。

秋声

郑孝胥

墙外红尘自帝京,葡萄新枣竞秋声。qiáng wài hóng chén zì dì jīng,pú táo xīn zǎo jìng qiū shēng。
人生几许瞢腾味,看尽西廊晚照明。rén shēng jǐ xǔ méng téng wèi,kàn jǐn xī láng wǎn zhào míng。

读杭州瓜尔佳氏节孝忠义合传乃金梁希侯家乘

郑孝胥

一门节操照当时,追述真成字字悲。yī mén jié cāo zhào dāng shí,zhuī shù zhēn chéng zì zì bēi。
谁是伤心古怀抱,好收忠义入肝脾。shuí shì shāng xīn gǔ huái bào,hǎo shōu zhōng yì rù gān pí。

九月十五日游劳山题柳树台酒店

郑孝胥

绿涧渐深天渐小,回看惟有乱峰围。lǜ jiàn jiàn shēn tiān jiàn xiǎo,huí kàn wéi yǒu luàn fēng wéi。
山风吹得尘劳尽,酒酽花斑莫念归。shān fēng chuī dé chén láo jǐn,jiǔ yàn huā bān mò niàn guī。