古诗词

雨晴

王嗣晖

阴雨连宵晨,萧萧洒庭屋。yīn yǔ lián xiāo chén,xiāo xiāo sǎ tíng wū。
当轩坐晦暝,穿户多苍竹。dāng xuān zuò huì míng,chuān hù duō cāng zhú。
幽居本绝尘,洗濯益无俗。yōu jū běn jué chén,xǐ zhuó yì wú sú。
闭门不见人,横琴只我独。bì mén bù jiàn rén,héng qín zhǐ wǒ dú。
临风发遐想,清绝愁中曲。lín fēng fā xiá xiǎng,qīng jué chóu zhōng qū。
吴歌日怕闻,越梦断难续。wú gē rì pà wén,yuè mèng duàn nán xù。
晚来雨忽霁,晴霭横崖谷。wǎn lái yǔ hū jì,qíng ǎi héng yá gǔ。
落霞暮欲销,微阳暗墙角。luò xiá mù yù xiāo,wēi yáng àn qiáng jiǎo。
鸣鸟归亦尽,庭户犹无烛。míng niǎo guī yì jǐn,tíng hù yóu wú zhú。
苍茫一望中,万绪千愁触。cāng máng yī wàng zhōng,wàn xù qiān chóu chù。
天地本无穷,人愿如鸿鹄。tiān dì běn wú qióng,rén yuàn rú hóng gǔ。

王嗣晖

王嗣晖,海宁人。有《滋兰室遗稿》。 王嗣晖的作品>>

猜您喜欢

季秋初七夜登舟留别重闱

王嗣晖

登程更已残,夜寒生凄恻。dēng chéng gèng yǐ cán,yè hán shēng qī cè。
微风淡云月,清露孤舟夕。wēi fēng dàn yún yuè,qīng lù gū zhōu xī。
回看水茫茫,江影千重白。huí kàn shuǐ máng máng,jiāng yǐng qiān zhòng bái。
俯首一沉思,转侧愁更忆。fǔ shǒu yī chén sī,zhuǎn cè chóu gèng yì。
阿爷白发多,阿母衰颜色。ā yé bái fā duō,ā mǔ shuāi yán sè。
临别语殷殷,一步屡休歇。lín bié yǔ yīn yīn,yī bù lǚ xiū xiē。
嘱儿勿思亲,亲侧人如积。zhǔ ér wù sī qīn,qīn cè rén rú jī。
阿姊隔无多,阿妹同衾席。ā zǐ gé wú duō,ā mèi tóng qīn xí。
阿兄将至京,有嫂能侍食。ā xiōng jiāng zhì jīng,yǒu sǎo néng shì shí。
出房语复语,大母重呼入。chū fáng yǔ fù yǔ,dà mǔ zhòng hū rù。
秋尽早制衣,寒近催刀尺。qiū jǐn zǎo zhì yī,hán jìn cuī dāo chǐ。
今夕儿自去,儿像留吾侧。jīn xī ér zì qù,ér xiàng liú wú cè。
未能同色笑,聊可慰岑寂。wèi néng tóng sè xiào,liáo kě wèi cén jì。
莫为儿女态,早定归宁日。mò wèi ér nǚ tài,zǎo dìng guī níng rì。
当此愁思中,转觉欢无极。dāng cǐ chóu sī zhōng,zhuǎn jué huān wú jí。
人生乐莫乐,何用长叹息。rén shēng lè mò lè,hé yòng zhǎng tàn xī。

芳草

王嗣晖

空谷多芳草,灵根得天早。kōng gǔ duō fāng cǎo,líng gēn dé tiān zǎo。
幽幽深山中,风露自昏晓。yōu yōu shēn shān zhōng,fēng lù zì hūn xiǎo。
待之美人采,以供骚人藻。dài zhī měi rén cǎi,yǐ gōng sāo rén zǎo。
谁知时俗人,携向群花道。shuí zhī shí sú rén,xié xiàng qún huā dào。
馨香不足贵,桃李春情好。xīn xiāng bù zú guì,táo lǐ chūn qíng hǎo。
艳色媚繁华,啼声多时鸟。yàn sè mèi fán huá,tí shēng duō shí niǎo。
东风送晴暖,闲关音逾巧。dōng fēng sòng qíng nuǎn,xián guān yīn yú qiǎo。
可悯兰蕙花,掩泣以终老。kě mǐn lán huì huā,yǎn qì yǐ zhōng lǎo。
1712