古诗词

德源城

牛焘

妇德自生成,讵假蒙渠旌。fù dé zì shēng chéng,jù jiǎ méng qú jīng。
蒙渠今无土,慈善独有城。méng qú jīn wú tǔ,cí shàn dú yǒu chéng。
孤城落日荒烟屯,坏堞颓垣不复存。gū chéng luò rì huāng yān tún,huài dié tuí yuán bù fù cún。
空山杜宇啼残血,西风寡鹤唳秋原。kōng shān dù yǔ tí cán xuè,xī fēng guǎ hè lì qiū yuán。
此城自昔涸无水,物换星移屡迁徙。cǐ chéng zì xī hé wú shuǐ,wù huàn xīng yí lǚ qiān xǐ。
谁知德慧有真源,旧城新城同不死。shuí zhī dé huì yǒu zhēn yuán,jiù chéng xīn chéng tóng bù sǐ。
狡哉蒙渠善悔后,明识妃名传不朽。jiǎo zāi méng qú shàn huǐ hòu,míng shí fēi míng chuán bù xiǔ。
德源肇锡虽自仇,德源之称盈人口。dé yuán zhào xī suī zì chóu,dé yuán zhī chēng yíng rén kǒu。
我闻李毅有女名云秀,父死保城殄夷寇。wǒ wén lǐ yì yǒu nǚ míng yún xiù,fù sǐ bǎo chéng tiǎn yí kòu。
至今人称天女城,德源无乃辉先后。zhì jīn rén chēng tiān nǚ chéng,dé yuán wú nǎi huī xiān hòu。
成败讵足论英雄,忘仇负义真遗臭。chéng bài jù zú lùn yīng xióng,wàng chóu fù yì zhēn yí chòu。
更有阿南夫死身自焚,名先宁北青史闻。gèng yǒu ā nán fū sǐ shēn zì fén,míng xiān níng běi qīng shǐ wén。
星回六月燃松炬,南与北与说纷纷。xīng huí liù yuè rán sōng jù,nán yǔ běi yǔ shuō fēn fēn。
不列寒食禁烟火,义取光焰烛滇云。bù liè hán shí jìn yān huǒ,yì qǔ guāng yàn zhú diān yún。
我来邓赕考前志,父老犹能谈遗事。wǒ lái dèng dǎn kǎo qián zhì,fù lǎo yóu néng tán yí shì。
四诏同冤松明楼,铁钏约臂何其智。sì zhào tóng yuān sōng míng lóu,tiě chuàn yuē bì hé qí zhì。
舁归窀穸妃之仁,守城誓死勇且义。yú guī zhūn xī fēi zhī rén,shǒu chéng shì sǐ yǒng qiě yì。
四德既具四维张,焉用城头树灵帜。sì dé jì jù sì wéi zhāng,yān yòng chéng tóu shù líng zhì。
夫人城今安在哉?德源名桥为妃识。fū rén chéng jīn ān zài zāi?dé yuán míng qiáo wèi fēi shí。
德源桥下沵苴江,千载源流永不匮。dé yuán qiáo xià mǐ jū jiāng,qiān zài yuán liú yǒng bù kuì。
猜您喜欢

读王谢传十二首

牛焘

出入扶桑漫自矜,轻谋寡虑祸相仍。chū rù fú sāng màn zì jīn,qīng móu guǎ lǜ huò xiāng réng。
为怜寂寂惹人笑,究竟王郎娱竟陵。wèi lián jì jì rě rén xiào,jiū jìng wáng láng yú jìng líng。

读王谢传十二首

牛焘

冠冕台端孰比隆,文章礼乐旧家风。guān miǎn tái duān shú bǐ lóng,wén zhāng lǐ lè jiù jiā fēng。
若论佐命酬勋阀,长史何来位待中。ruò lùn zuǒ mìng chóu xūn fá,zhǎng shǐ hé lái wèi dài zhōng。

读王谢传十二首

牛焘

司马还朝尽伏雌,矫情坐镇系安危。sī mǎ hái cháo jǐn fú cí,jiǎo qíng zuò zhèn xì ān wēi。
早知破敌推儿辈,山墅何来敌手棋。zǎo zhī pò dí tuī ér bèi,shān shù hé lái dí shǒu qí。

读王谢传十二首

牛焘

虑澹能教物自轻,永嘉山色足怡情。lǜ dàn néng jiào wù zì qīng,yǒng jiā shān sè zú yí qíng。
如何自诩先成佛,身世无缘托四明。rú hé zì xǔ xiān chéng fú,shēn shì wú yuán tuō sì míng。

读王谢传十二首

牛焘

雪赋一篇摅藻奇,清谈晤对益人思。xuě fù yī piān shū zǎo qí,qīng tán wù duì yì rén sī。
永嘉妙句疑神助,春草池塘梦见时。yǒng jiā miào jù yí shén zhù,chūn cǎo chí táng mèng jiàn shí。

读王谢传十二首

牛焘

秦廷佐命有元功,解玺何劳唤侍中。qín tíng zuǒ mìng yǒu yuán gōng,jiě xǐ hé láo huàn shì zhōng。
独怪子陵终屈节,愧他明月与清风。dú guài zi líng zhōng qū jié,kuì tā míng yuè yǔ qīng fēng。

读王谢传十二首

牛焘

宣城五字古今雄,倚马千言藻绘工。xuān chéng wǔ zì gǔ jīn xióng,yǐ mǎ qiān yán zǎo huì gōng。
文字从来能贾祸,双流鼓浪一江风。wén zì cóng lái néng jiǎ huò,shuāng liú gǔ làng yī jiāng fēng。

读王谢传十二首

牛焘

物换星移几度春,连甍甲第累朝新。wù huàn xīng yí jǐ dù chūn,lián méng jiǎ dì lèi cháo xīn。
多情独有堂前燕,犹认乌衣旧主人。duō qíng dú yǒu táng qián yàn,yóu rèn wū yī jiù zhǔ rén。

王景略二首

牛焘

扪虱高谈意气雄,肯随跋扈过江东。mén shī gāo tán yì qì xióng,kěn suí bá hù guò jiāng dōng。
可怜管仲身死后,霸业消亡不有躬。kě lián guǎn zhòng shēn sǐ hòu,bà yè xiāo wáng bù yǒu gōng。

王景略二首

牛焘

山河正统归江左,敢向东南逞曲师。shān hé zhèng tǒng guī jiāng zuǒ,gǎn xiàng dōng nán chěng qū shī。
死后淮淝谁首恶,只今切齿慕容垂。sǐ hòu huái féi shuí shǒu è,zhǐ jīn qiè chǐ mù róng chuí。

纪梦三首

牛焘

生平心事梦中情,梦到儿时老泪倾。shēng píng xīn shì mèng zhōng qíng,mèng dào ér shí lǎo lèi qīng。
最是承欢嬉戏处,慈帏隐约唤儿声。zuì shì chéng huān xī xì chù,cí wéi yǐn yuē huàn ér shēng。

纪梦三首

牛焘

街西门第尚依然,老少情怀似昔年。jiē xī mén dì shàng yī rán,lǎo shǎo qíng huái shì xī nián。
片刻相逢何处去,鸡声撩乱到枕边。piàn kè xiāng féng hé chù qù,jī shēng liāo luàn dào zhěn biān。

纪梦三首

牛焘

独怜妻氏暗伤神,憔悴无言泪满巾。dú lián qī shì àn shāng shén,qiáo cuì wú yán lèi mǎn jīn。
母女相依不我顾,似嫌我是梦中人。mǔ nǚ xiāng yī bù wǒ gù,shì xián wǒ shì mèng zhōng rén。

浩歌

牛焘

一往红尘五百年,山中消息竟茫然。yī wǎng hóng chén wǔ bǎi nián,shān zhōng xiāo xī jìng máng rán。
桃花片片随流水,春老蓬莱几洞天。táo huā piàn piàn suí liú shuǐ,chūn lǎo péng lái jǐ dòng tiān。

烹茶

牛焘

松风乍入铜瓶响,竹露旋倾蟹眼圆。sōng fēng zhà rù tóng píng xiǎng,zhú lù xuán qīng xiè yǎn yuán。
一阵香飔融午梦,满庭空翠锁厨烟。yī zhèn xiāng sī róng wǔ mèng,mǎn tíng kōng cuì suǒ chú yān。