古诗词

伤春

牛焘

年年花时醉花下,醉后狂吟兴潇洒。nián nián huā shí zuì huā xià,zuì hòu kuáng yín xīng xiāo sǎ。
有时午梦度花砖,花间苍苔坐三雅。yǒu shí wǔ mèng dù huā zhuān,huā jiān cāng tái zuò sān yǎ。
今年春事不堪夸,腊尽春寒飘雪花。jīn nián chūn shì bù kān kuā,là jǐn chūn hán piāo xuě huā。
寻梅几度空惆帐,献岁无人采山茶。xún méi jǐ dù kōng chóu zhàng,xiàn suì wú rén cǎi shān chá。
东风二月乍回暖,澜沧江头归缓缓。dōng fēng èr yuè zhà huí nuǎn,lán cāng jiāng tóu guī huǎn huǎn。
隔岸桃花瞥眼过,玉壶难卖春一碗。gé àn táo huā piē yǎn guò,yù hú nán mài chūn yī wǎn。
临西官舍飞缁尘,杨柳条短不系春。lín xī guān shě fēi zī chén,yáng liǔ tiáo duǎn bù xì chūn。
更愁阴山三丈雪,阔绝东西无行人。gèng chóu yīn shān sān zhàng xuě,kuò jué dōng xī wú xíng rén。
时逢清明归计决,归来又过寒时节。shí féng qīng míng guī jì jué,guī lái yòu guò hán shí jié。
前度元都菜花黄,杜鹃啼残踯躅血。qián dù yuán dōu cài huā huáng,dù juān tí cán zhí zhú xuè。
幸有余芳恋枝头,春病无端又春愁。xìng yǒu yú fāng liàn zhī tóu,chūn bìng wú duān yòu chūn chóu。
缘悭坐惹蜂蝶怨,兴浅谁同秉烛游。yuán qiān zuò rě fēng dié yuàn,xīng qiǎn shuí tóng bǐng zhú yóu。
明知乐事年年少,一番春去一番老。míng zhī lè shì nián nián shǎo,yī fān chūn qù yī fān lǎo。
好花能得几时看,看到无花更懊恼。hǎo huā néng dé jǐ shí kàn,kàn dào wú huā gèng ào nǎo。
昨来暂到五柳居,分得菊苗手自锄。zuó lái zàn dào wǔ liǔ jū,fēn dé jú miáo shǒu zì chú。
秋花应胜春花好,留醉重阳风雨庐。qiū huā yīng shèng chūn huā hǎo,liú zuì zhòng yáng fēng yǔ lú。
猜您喜欢

读王谢传十二首

牛焘

出入扶桑漫自矜,轻谋寡虑祸相仍。chū rù fú sāng màn zì jīn,qīng móu guǎ lǜ huò xiāng réng。
为怜寂寂惹人笑,究竟王郎娱竟陵。wèi lián jì jì rě rén xiào,jiū jìng wáng láng yú jìng líng。

读王谢传十二首

牛焘

冠冕台端孰比隆,文章礼乐旧家风。guān miǎn tái duān shú bǐ lóng,wén zhāng lǐ lè jiù jiā fēng。
若论佐命酬勋阀,长史何来位待中。ruò lùn zuǒ mìng chóu xūn fá,zhǎng shǐ hé lái wèi dài zhōng。

读王谢传十二首

牛焘

司马还朝尽伏雌,矫情坐镇系安危。sī mǎ hái cháo jǐn fú cí,jiǎo qíng zuò zhèn xì ān wēi。
早知破敌推儿辈,山墅何来敌手棋。zǎo zhī pò dí tuī ér bèi,shān shù hé lái dí shǒu qí。

读王谢传十二首

牛焘

虑澹能教物自轻,永嘉山色足怡情。lǜ dàn néng jiào wù zì qīng,yǒng jiā shān sè zú yí qíng。
如何自诩先成佛,身世无缘托四明。rú hé zì xǔ xiān chéng fú,shēn shì wú yuán tuō sì míng。

读王谢传十二首

牛焘

雪赋一篇摅藻奇,清谈晤对益人思。xuě fù yī piān shū zǎo qí,qīng tán wù duì yì rén sī。
永嘉妙句疑神助,春草池塘梦见时。yǒng jiā miào jù yí shén zhù,chūn cǎo chí táng mèng jiàn shí。

读王谢传十二首

牛焘

秦廷佐命有元功,解玺何劳唤侍中。qín tíng zuǒ mìng yǒu yuán gōng,jiě xǐ hé láo huàn shì zhōng。
独怪子陵终屈节,愧他明月与清风。dú guài zi líng zhōng qū jié,kuì tā míng yuè yǔ qīng fēng。

读王谢传十二首

牛焘

宣城五字古今雄,倚马千言藻绘工。xuān chéng wǔ zì gǔ jīn xióng,yǐ mǎ qiān yán zǎo huì gōng。
文字从来能贾祸,双流鼓浪一江风。wén zì cóng lái néng jiǎ huò,shuāng liú gǔ làng yī jiāng fēng。

读王谢传十二首

牛焘

物换星移几度春,连甍甲第累朝新。wù huàn xīng yí jǐ dù chūn,lián méng jiǎ dì lèi cháo xīn。
多情独有堂前燕,犹认乌衣旧主人。duō qíng dú yǒu táng qián yàn,yóu rèn wū yī jiù zhǔ rén。

王景略二首

牛焘

扪虱高谈意气雄,肯随跋扈过江东。mén shī gāo tán yì qì xióng,kěn suí bá hù guò jiāng dōng。
可怜管仲身死后,霸业消亡不有躬。kě lián guǎn zhòng shēn sǐ hòu,bà yè xiāo wáng bù yǒu gōng。

王景略二首

牛焘

山河正统归江左,敢向东南逞曲师。shān hé zhèng tǒng guī jiāng zuǒ,gǎn xiàng dōng nán chěng qū shī。
死后淮淝谁首恶,只今切齿慕容垂。sǐ hòu huái féi shuí shǒu è,zhǐ jīn qiè chǐ mù róng chuí。

纪梦三首

牛焘

生平心事梦中情,梦到儿时老泪倾。shēng píng xīn shì mèng zhōng qíng,mèng dào ér shí lǎo lèi qīng。
最是承欢嬉戏处,慈帏隐约唤儿声。zuì shì chéng huān xī xì chù,cí wéi yǐn yuē huàn ér shēng。

纪梦三首

牛焘

街西门第尚依然,老少情怀似昔年。jiē xī mén dì shàng yī rán,lǎo shǎo qíng huái shì xī nián。
片刻相逢何处去,鸡声撩乱到枕边。piàn kè xiāng féng hé chù qù,jī shēng liāo luàn dào zhěn biān。

纪梦三首

牛焘

独怜妻氏暗伤神,憔悴无言泪满巾。dú lián qī shì àn shāng shén,qiáo cuì wú yán lèi mǎn jīn。
母女相依不我顾,似嫌我是梦中人。mǔ nǚ xiāng yī bù wǒ gù,shì xián wǒ shì mèng zhōng rén。

浩歌

牛焘

一往红尘五百年,山中消息竟茫然。yī wǎng hóng chén wǔ bǎi nián,shān zhōng xiāo xī jìng máng rán。
桃花片片随流水,春老蓬莱几洞天。táo huā piàn piàn suí liú shuǐ,chūn lǎo péng lái jǐ dòng tiān。

烹茶

牛焘

松风乍入铜瓶响,竹露旋倾蟹眼圆。sōng fēng zhà rù tóng píng xiǎng,zhú lù xuán qīng xiè yǎn yuán。
一阵香飔融午梦,满庭空翠锁厨烟。yī zhèn xiāng sī róng wǔ mèng,mǎn tíng kōng cuì suǒ chú yān。