古诗词

意中人

孙原湘

万树夭桃百啭莺,意中别有最倾城。wàn shù yāo táo bǎi zhuàn yīng,yì zhōng bié yǒu zuì qīng chéng。
神楼缕缈身难到,心地空灵目已成。shén lóu lǚ miǎo shēn nán dào,xīn dì kōng líng mù yǐ chéng。
水月镜花偏可恋,农香人影总多情。shuǐ yuè jìng huā piān kě liàn,nóng xiāng rén yǐng zǒng duō qíng。
扫除倚翠偎红念,消受相思过一生。sǎo chú yǐ cuì wēi hóng niàn,xiāo shòu xiāng sī guò yī shēng。

孙原湘

清江苏昭文人,字子潇,晚号心青。嘉庆十年进士,改庶吉士。不仕。善骈文、书画,尤工诗。与舒位、王昙齐名。其诗风神秀逸。有《天真阁集》等。 孙原湘的作品>>

猜您喜欢

为兰风题天上人间图即以志别

孙原湘

聘玉盟处玉化烟,生天小像写婵娟。pìn yù méng chù yù huà yān,shēng tiān xiǎo xiàng xiě chán juān。
侬心别有兰香影,知在华鬟第几天。nóng xīn bié yǒu lán xiāng yǐng,zhī zài huá huán dì jǐ tiān。

为兰风题天上人间图即以志别

孙原湘

何必仙山缥缈踪,人间楼阁怕云封。hé bì xiān shān piāo miǎo zōng,rén jiān lóu gé pà yún fēng。
只消一片桃花纸,便隔人天万万重。zhǐ xiāo yī piàn táo huā zhǐ,biàn gé rén tiān wàn wàn zhòng。

为兰风题天上人间图即以志别

孙原湘

索性神娥化玉京,磨刀割断藕丝情。suǒ xìng shén é huà yù jīng,mó dāo gē duàn ǒu sī qíng。
如何同在人间住,拚得参商过一生。rú hé tóng zài rén jiān zhù,pàn dé cān shāng guò yī shēng。

为兰风题天上人间图即以志别

孙原湘

就使飞身入广寒,常娥还许夜深看。jiù shǐ fēi shēn rù guǎng hán,cháng é hái xǔ yè shēn kàn。
卿家更在青天上,要把琉瓈揭去难。qīng jiā gèng zài qīng tiān shàng,yào bǎ liú lí jiē qù nán。

为兰风题天上人间图即以志别

孙原湘

借君图画写侬诗,各种情天各样辞。jiè jūn tú huà xiě nóng shī,gè zhǒng qíng tiān gè yàng cí。
亦有天台同梦处,杀花声里咒相思。yì yǒu tiān tái tóng mèng chù,shā huā shēng lǐ zhòu xiāng sī。

为兰风题天上人间图即以志别

孙原湘

碧浪红槎事渺冥,杨花未必见浮萍。bì làng hóng chá shì miǎo míng,yáng huā wèi bì jiàn fú píng。
分明掌上珍珠颗,何处天宫作小星。fēn míng zhǎng shàng zhēn zhū kē,hé chù tiān gōng zuò xiǎo xīng。

为兰风题天上人间图即以志别

孙原湘

春明好梦易蹉跎,掣泪同听小玉歌。chūn míng hǎo mèng yì cuō tuó,chè lèi tóng tīng xiǎo yù gē。
他日霓裳天宝曲,又添公案一重多。tā rì ní shang tiān bǎo qū,yòu tiān gōng àn yī zhòng duō。

题谢娘秋影照

孙原湘

心多力弱篆烟微,隔着天河见影稀。xīn duō lì ruò zhuàn yān wēi,gé zhe tiān hé jiàn yǐng xī。
柳絮无情偏有福,因风还向谢家飞。liǔ xù wú qíng piān yǒu fú,yīn fēng hái xiàng xiè jiā fēi。

题谢娘秋影照

孙原湘

一重香雾百重门,月过闲阶不记痕。yī zhòng xiāng wù bǎi zhòng mén,yuè guò xián jiē bù jì hén。
落尽桐华深院锁,为谁风露立黄昏。luò jǐn tóng huá shēn yuàn suǒ,wèi shuí fēng lù lì huáng hūn。

题谢娘秋影照

孙原湘

秦淮昔梦散如尘,太傅池台宿草新。qín huái xī mèng sàn rú chén,tài fù chí tái sù cǎo xīn。
我是东山旧宾客,可堪重对卷中人。wǒ shì dōng shān jiù bīn kè,kě kān zhòng duì juǎn zhōng rén。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

千丛玉树万丛兰,曲折红桥四百栏。qiān cóng yù shù wàn cóng lán,qū zhé hóng qiáo sì bǎi lán。
不是道人骑鹤去,也应迷路出花难。bù shì dào rén qí hè qù,yě yīng mí lù chū huā nán。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

桂叶双眉秀绝尘,飞觞喝月斗千巡。guì yè shuāng méi xiù jué chén,fēi shāng hē yuè dòu qiān xún。
彦回枉杀髯如戟,沉醉东风让太真。yàn huí wǎng shā rán rú jǐ,chén zuì dōng fēng ràng tài zhēn。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

仙吏栽花绣满园,风前唱杀护花幡。xiān lì zāi huā xiù mǎn yuán,fēng qián chàng shā hù huā fān。
一枝偏赏琼林树,听报沿街女状元。yī zhī piān shǎng qióng lín shù,tīng bào yán jiē nǚ zhuàng yuán。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

士龙才思枉如龙,抛得明珠堕海中。shì lóng cái sī wǎng rú lóng,pāo dé míng zhū duò hǎi zhōng。
亏我摩挲双醉眼,亲擒明月水晶宫。kuī wǒ mó sā shuāng zuì yǎn,qīn qín míng yuè shuǐ jīng gōng。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

俞生绝调太纵横,不数杭州苏老兵。yú shēng jué diào tài zòng héng,bù shù háng zhōu sū lǎo bīng。
博得如皋轻一笑,当筵亲拜女门生。bó dé rú gāo qīng yī xiào,dāng yán qīn bài nǚ mén shēng。