古诗词

意中人

孙原湘

万树夭桃百啭莺,意中别有最倾城。wàn shù yāo táo bǎi zhuàn yīng,yì zhōng bié yǒu zuì qīng chéng。
神楼缕缈身难到,心地空灵目已成。shén lóu lǚ miǎo shēn nán dào,xīn dì kōng líng mù yǐ chéng。
水月镜花偏可恋,农香人影总多情。shuǐ yuè jìng huā piān kě liàn,nóng xiāng rén yǐng zǒng duō qíng。
扫除倚翠偎红念,消受相思过一生。sǎo chú yǐ cuì wēi hóng niàn,xiāo shòu xiāng sī guò yī shēng。

孙原湘

清江苏昭文人,字子潇,晚号心青。嘉庆十年进士,改庶吉士。不仕。善骈文、书画,尤工诗。与舒位、王昙齐名。其诗风神秀逸。有《天真阁集》等。 孙原湘的作品>>

猜您喜欢

意中人

孙原湘

楼前花放下楼行,态自矜严体自轻。lóu qián huā fàng xià lóu xíng,tài zì jīn yán tǐ zì qīng。
语出眉梢须领会,波生眼角定聪明。yǔ chū méi shāo xū lǐng huì,bō shēng yǎn jiǎo dìng cōng míng。
罗襦难掩肌香透,纨扇犹缘脸晕擎。luó rú nán yǎn jī xiāng tòu,wán shàn yóu yuán liǎn yūn qíng。
越近中年人越艳,半关风韵半关情。yuè jìn zhōng nián rén yuè yàn,bàn guān fēng yùn bàn guān qíng。

意中人

孙原湘

画堂前后寂无人,逼近丰容看个真。huà táng qián hòu jì wú rén,bī jìn fēng róng kàn gè zhēn。
那料窗中先着眼,却逢帘底乍回身。nà liào chuāng zhōng xiān zhe yǎn,què féng lián dǐ zhà huí shēn。
为卿来意情应会,教婢传声语实亲。wèi qīng lái yì qíng yīng huì,jiào bì chuán shēng yǔ shí qīn。
平日持家风格峻,不曾轻易露微颦。píng rì chí jiā fēng gé jùn,bù céng qīng yì lù wēi pín。

意中人

孙原湘

不是琴挑卓女丝,不关天壤恨凝之。bù shì qín tiāo zhuó nǚ sī,bù guān tiān rǎng hèn níng zhī。
若论才调原如婿,只觉聪明独让伊。ruò lùn cái diào yuán rú xù,zhǐ jué cōng míng dú ràng yī。
过眼风情俱是约,真心恩爱本非私。guò yǎn fēng qíng jù shì yuē,zhēn xīn ēn ài běn fēi sī。
愁来只怨天多事,偏有今生见面时。chóu lái zhǐ yuàn tiān duō shì,piān yǒu jīn shēng jiàn miàn shí。

寒绣词

孙原湘

一点芳心不忍瞒,买丝亲绣与君看。yī diǎn fāng xīn bù rěn mán,mǎi sī qīn xiù yǔ jūn kàn。
金针窍本玲珑透,彩线纹都宛转盘。jīn zhēn qiào běn líng lóng tòu,cǎi xiàn wén dōu wǎn zhuǎn pán。
灯影挑残花络索,钗痕刻到月阑干。dēng yǐng tiāo cán huā luò suǒ,chāi hén kè dào yuè lán gàn。
拈毫呵尽冰壶墨,未报寒窗十指寒。niān háo hē jǐn bīng hú mò,wèi bào hán chuāng shí zhǐ hán。

曲题

孙原湘

曲阑风定雨初晴,瞥面花光识是卿。qū lán fēng dìng yǔ chū qíng,piē miàn huā guāng shí shì qīng。
弱腕一双金钏重,颓云十二玉钗横。ruò wàn yī shuāng jīn chuàn zhòng,tuí yún shí èr yù chāi héng。
芭蕉尽可藏人影,鹦鹉刚无唤客声。bā jiāo jǐn kě cáng rén yǐng,yīng wǔ gāng wú huàn kè shēng。
不敢搴帘通一顾,恐教着眼太分明。bù gǎn qiān lián tōng yī gù,kǒng jiào zhe yǎn tài fēn míng。

疑悰

孙原湘

千呼万唤隔帘旌,未肯同眸一笑迎。qiān hū wàn huàn gé lián jīng,wèi kěn tóng móu yī xiào yíng。
此地不应犹碍婢,平时始悔错怜卿。cǐ dì bù yīng yóu ài bì,píng shí shǐ huǐ cuò lián qīng。
偎依转傍生人热,恩分翻缘熟极轻。wēi yī zhuǎn bàng shēng rén rè,ēn fēn fān yuán shú jí qīng。
那怪幼舆遭折齿,东家邻女本无情。nà guài yòu yú zāo zhé chǐ,dōng jiā lín nǚ běn wú qíng。

仙踪二首

孙原湘

十二琼楼境宛然,杏花亲折玉台前。shí èr qióng lóu jìng wǎn rán,xìng huā qīn zhé yù tái qián。
愁痕只觉双眉重,春气偏增两颊妍。chóu hén zhǐ jué shuāng méi zhòng,chūn qì piān zēng liǎng jiá yán。
别不多时看越好,俏无人处见犹怜。bié bù duō shí kàn yuè hǎo,qiào wú rén chù jiàn yóu lián。
东风一觉流莺梦,又报红窗柳脱绵。dōng fēng yī jué liú yīng mèng,yòu bào hóng chuāng liǔ tuō mián。

仙踪二首

孙原湘

明珠捧出价难论,筑玉丰姿剪雪痕。míng zhū pěng chū jià nán lùn,zhù yù fēng zī jiǎn xuě hén。
小字呼来仙有骨,双眸着处佛销魂。xiǎo zì hū lái xiān yǒu gǔ,shuāng móu zhe chù fú xiāo hún。
偶临浅水教花妒,若化轻云定月奔。ǒu lín qiǎn shuǐ jiào huā dù,ruò huà qīng yún dìng yuè bēn。
一粒江南红豆子,还依芳草长情根。yī lì jiāng nán hóng dòu zi,hái yī fāng cǎo zhǎng qíng gēn。

衣香

孙原湘

玉雪狸奴感主恩,当帘深护洞房门。yù xuě lí nú gǎn zhǔ ēn,dāng lián shēn hù dòng fáng mén。
柳腰入抱疑无骨,梨颊偎人怕有痕。liǔ yāo rù bào yí wú gǔ,lí jiá wēi rén pà yǒu hén。
何处星辰移碧落,此时风露近黄昏。hé chù xīng chén yí bì luò,cǐ shí fēng lù jìn huáng hūn。
归来不敢人前坐,衣上馀香一月温。guī lái bù gǎn rén qián zuò,yī shàng yú xiāng yī yuè wēn。

远归奏记妆楼

孙原湘

红楼咫尺是蓬瀛,手展文窗扇扇明。hóng lóu zhǐ chǐ shì péng yíng,shǒu zhǎn wén chuāng shàn shàn míng。
裙带早徵三日解,罗衣特为一人更。qún dài zǎo zhēng sān rì jiě,luó yī tè wèi yī rén gèng。
花阴匝地常如水,云气漫天忽漏晴。huā yīn zā dì cháng rú shuǐ,yún qì màn tiān hū lòu qíng。
坐久思量才省得,分明来使出帘迎。zuò jiǔ sī liàng cái shěng dé,fēn míng lái shǐ chū lián yíng。

远归奏记妆楼

孙原湘

经过瞥眼画楼中,来是无言去又空。jīng guò piē yǎn huà lóu zhōng,lái shì wú yán qù yòu kōng。
情在不言须领会,事除有迹尽通融。qíng zài bù yán xū lǐng huì,shì chú yǒu jì jǐn tōng róng。
白描素影花双箭,难缩蓝桥地一弓。bái miáo sù yǐng huā shuāng jiàn,nán suō lán qiáo dì yī gōng。
但得朝朝见明月,也如身到广寒宫。dàn dé cháo cháo jiàn míng yuè,yě rú shēn dào guǎng hán gōng。

声影

孙原湘

一声玉笛海天空,十二楼台面面通。yī shēng yù dí hǎi tiān kōng,shí èr lóu tái miàn miàn tōng。
人影与梅同隐约,月光兼雪更玲珑。rén yǐng yǔ méi tóng yǐn yuē,yuè guāng jiān xuě gèng líng lóng。
生香忽起疏帘外,私语偏闻小阁中。shēng xiāng hū qǐ shū lián wài,sī yǔ piān wén xiǎo gé zhōng。
真个消魂原是假,赚他灯蕊结双红。zhēn gè xiāo hún yuán shì jiǎ,zhuàn tā dēng ruǐ jié shuāng hóng。

心香

孙原湘

十二红窗手展迟,眉能为语目通辞。shí èr hóng chuāng shǒu zhǎn chí,méi néng wèi yǔ mù tōng cí。
柔乡福分输卿婿,绝世聪明足我师。róu xiāng fú fēn shū qīng xù,jué shì cōng míng zú wǒ shī。
水底更无容藕处,泥中或有见莲时。shuǐ dǐ gèng wú róng ǒu chù,ní zhōng huò yǒu jiàn lián shí。
丹城一片何由达,愿捧心香拜茂漪。dān chéng yī piàn hé yóu dá,yuàn pěng xīn xiāng bài mào yī。

夏夕

孙原湘

蝉翼轻衫杏子红,纱巾浴罢出帘栊。chán yì qīng shān xìng zi hóng,shā jīn yù bà chū lián lóng。
风扶绿水莲初起,云让青天月正中。fēng fú lǜ shuǐ lián chū qǐ,yún ràng qīng tiān yuè zhèng zhōng。
香气似传肌细腻,光华翻逼眼朦胧。xiāng qì shì chuán jī xì nì,guāng huá fān bī yǎn méng lóng。
无端惆怅无端喜,一度凭阑幸不空。wú duān chóu chàng wú duān xǐ,yī dù píng lán xìng bù kōng。

盛暑

孙原湘

彻夜难安小阁眠,消魂入处尺书传。chè yè nán ān xiǎo gé mián,xiāo hún rù chù chǐ shū chuán。
缘知弱质支离苦,却累深情宛转怜。yuán zhī ruò zhì zhī lí kǔ,què lèi shēn qíng wǎn zhuǎn lián。
蜡烛有心偏暖热,藕丝无孔不缠绵。là zhú yǒu xīn piān nuǎn rè,ǒu sī wú kǒng bù chán mián。
分明一纸相思字,抵得清凉万斛泉。fēn míng yī zhǐ xiāng sī zì,dǐ dé qīng liáng wàn hú quán。