古诗词

寒宵纪梦仿会真体

孙原湘

青粉墙高接半天,黄昏风紧月娟娟。qīng fěn qiáng gāo jiē bàn tiān,huáng hūn fēng jǐn yuè juān juān。
斜门寂静推敲细,曲巷阴沉伺守坚。xié mén jì jìng tuī qiāo xì,qū xiàng yīn chén cì shǒu jiān。
乍听钟声空外动,忽惊人语暗中传。zhà tīng zhōng shēng kōng wài dòng,hū jīng rén yǔ àn zhōng chuán。
朱唇微嗽来屏角,纤指轻弹近阁边。zhū chún wēi sòu lái píng jiǎo,xiān zhǐ qīng dàn jìn gé biān。
预启间窗教侧足,偷开秘钥许容肩。yù qǐ jiān chuāng jiào cè zú,tōu kāi mì yào xǔ róng jiān。
中途几被监奴觉,内院才闻采伴眠。zhōng tú jǐ bèi jiān nú jué,nèi yuàn cái wén cǎi bàn mián。
入户衣裳防綷縩,牵帏步屧屡蹁跹。rù hù yī shang fáng cuì cài,qiān wéi bù xiè lǚ pián xiān。
卸颐别绾珑松髻,熏被犹馀叆叇烟。xiè yí bié wǎn lóng sōng jì,xūn bèi yóu yú ài dài yān。
展侧冰肌如水滑,偎依粉颊比花妍。zhǎn cè bīng jī rú shuǐ huá,wēi yī fěn jiá bǐ huā yán。
一弯雪臂玲珑藕,三寸红帮窄小莲。yī wān xuě bì líng lóng ǒu,sān cùn hóng bāng zhǎi xiǎo lián。
脂熟樱桃鹦饱啄,香披豆蔻蝶深穿。zhī shú yīng táo yīng bǎo zhuó,xiāng pī dòu kòu dié shēn chuān。
流苏悄击银钩宕,密炷潜吹宝鼎然。liú sū qiāo jī yín gōu dàng,mì zhù qián chuī bǎo dǐng rán。
眼媚横流微腼觍,唤声低彻恣缠绵。yǎn mèi héng liú wēi miǎn tiǎn,huàn shēng dī chè zì chán mián。
当胸袜绣堆茵软,衔耳环铛堕枕偏。dāng xiōng wà xiù duī yīn ruǎn,xián ěr huán dāng duò zhěn piān。
惊颤芙蓉承露重,狂飞柳絮逞风颠。jīng chàn fú róng chéng lù zhòng,kuáng fēi liǔ xù chěng fēng diān。
幽欢放胆终虚怯,浓笑回身忽涕涟。yōu huān fàng dǎn zhōng xū qiè,nóng xiào huí shēn hū tì lián。
长恨赤绳愆夙分,自嫌锦瑟过华年。zhǎng hèn chì shéng qiān sù fēn,zì xián jǐn sè guò huá nián。
鸳囚难卜重逢日,鱼媵甘图再世缘。yuān qiú nán bo zhòng féng rì,yú yìng gān tú zài shì yuán。
可奈晨鸡先促迫,尚贪宿鲽暂流连。kě nài chén jī xiān cù pò,shàng tān sù dié zàn liú lián。
钗分紫玉酬深爱,裯拥青绫耐细怜。chāi fēn zǐ yù chóu shēn ài,chóu yōng qīng líng nài xì lián。
剪发早申偕老愿,抽毫索记定情篇。jiǎn fā zǎo shēn xié lǎo yuàn,chōu háo suǒ jì dìng qíng piān。
前游历历明于镜,回忆茫茫坠似钿。qián yóu lì lì míng yú jìng,huí yì máng máng zhuì shì diàn。
姑射神妃原幻梦,维摩天女本空禅。gū shè shén fēi yuán huàn mèng,wéi mó tiān nǚ běn kōng chán。
觉来襟袖沾霞气,赢得人呼是谪仙。jué lái jīn xiù zhān xiá qì,yíng dé rén hū shì zhé xiān。

孙原湘

清江苏昭文人,字子潇,晚号心青。嘉庆十年进士,改庶吉士。不仕。善骈文、书画,尤工诗。与舒位、王昙齐名。其诗风神秀逸。有《天真阁集》等。 孙原湘的作品>>

猜您喜欢

咏美人所制杨妃舌用海汁捣糖霜里玫瑰瓣为之取其形似也

孙原湘

一捻分明玉手将,宛然檀口吐丁香。yī niǎn fēn míng yù shǒu jiāng,wǎn rán tán kǒu tǔ dīng xiāng。
天生慧舌工翻案,不是杨梅强属杨。tiān shēng huì shé gōng fān àn,bù shì yáng méi qiáng shǔ yáng。

咏美人所制杨妃舌用海汁捣糖霜里玫瑰瓣为之取其形似也

孙原湘

清品须陪雀舌茶,如酥滑腻欲胶牙。qīng pǐn xū péi què shé chá,rú sū huá nì yù jiāo yá。
三郎见此应微笑,亲唤玫瑰解语花。sān láng jiàn cǐ yīng wēi xiào,qīn huàn méi guī jiě yǔ huā。

咏美人所制杨妃舌用海汁捣糖霜里玫瑰瓣为之取其形似也

孙原湘

入口甘酸满上池,芳津直许透诗脾。rù kǒu gān suān mǎn shàng chí,fāng jīn zhí xǔ tòu shī pí。
华清当日真滋味,只有宁王玉笛知。huá qīng dāng rì zhēn zī wèi,zhǐ yǒu níng wáng yù dí zhī。

咏美人所制杨妃舌用海汁捣糖霜里玫瑰瓣为之取其形似也

孙原湘

红得娇柔嚼未堪,香如鸡舌带微甘。hóng dé jiāo róu jué wèi kān,xiāng rú jī shé dài wēi gān。
恰宜小病贪酸日,一点樱桃细细含。qià yí xiǎo bìng tān suān rì,yī diǎn yīng táo xì xì hán。

阳羡寒辞和张椒卿六首

孙原湘

绿波红舫即天台,花不知名烂漫开。lǜ bō hóng fǎng jí tiān tái,huā bù zhī míng làn màn kāi。
我比刘晨更无赖,此番瞒过阮郎来。wǒ bǐ liú chén gèng wú lài,cǐ fān mán guò ruǎn láng lái。

阳羡寒辞和张椒卿六首

孙原湘

轻衫如水剪柔蓝,占得烟波玉女潭。qīng shān rú shuǐ jiǎn róu lán,zhàn dé yān bō yù nǚ tán。
自受东风披拂后,桃花红煞小城南。zì shòu dōng fēng pī fú hòu,táo huā hóng shā xiǎo chéng nán。

阳羡寒辞和张椒卿六首

孙原湘

清脆乡音略带苏,七条弦上住罗敷。qīng cuì xiāng yīn lüè dài sū,qī tiáo xián shàng zhù luó fū。
望仙桥北垂杨路,认得当垆翠袖无。wàng xiān qiáo běi chuí yáng lù,rèn dé dāng lú cuì xiù wú。

阳羡寒辞和张椒卿六首

孙原湘

解画开元桂叶蛾,能酬主簿定情歌。jiě huà kāi yuán guì yè é,néng chóu zhǔ bù dìng qíng gē。
寻常一朵红兰影,已胜粗桃俗李多。xún cháng yī duǒ hóng lán yǐng,yǐ shèng cū táo sú lǐ duō。

阳羡寒辞和张椒卿六首

孙原湘

张绪依依最少年,墨花狂污薛涛笺。zhāng xù yī yī zuì shǎo nián,mò huā kuáng wū xuē tāo jiān。
风情恰似灵和柳,摇曳轻风二月天。fēng qíng qià shì líng hé liǔ,yáo yè qīng fēng èr yuè tiān。

阳羡寒辞和张椒卿六首

孙原湘

杜牧寻芳几晏时,柔情消得鬓如丝。dù mù xún fāng jǐ yàn shí,róu qíng xiāo dé bìn rú sī。
秋坟欲唤陈髯起,重唱迦陵绝妙词。qiū fén yù huàn chén rán qǐ,zhòng chàng jiā líng jué miào cí。

松陵有旧家子卖笑以养亲孙子悯其志为成四诗

孙原湘

上弦月出两头纤,双笑花枝揭画帘。shàng xián yuè chū liǎng tóu xiān,shuāng xiào huā zhī jiē huà lián。
不似小家拘束态,自然通脱自矜严。bù shì xiǎo jiā jū shù tài,zì rán tōng tuō zì jīn yán。

松陵有旧家子卖笑以养亲孙子悯其志为成四诗

孙原湘

酒龙喝月笑如雷,赢得桃花上玉腮。jiǔ lóng hē yuè xiào rú léi,yíng dé táo huā shàng yù sāi。
生小颂椒吟絮手,红酥浑未惯行杯。shēng xiǎo sòng jiāo yín xù shǒu,hóng sū hún wèi guàn xíng bēi。

松陵有旧家子卖笑以养亲孙子悯其志为成四诗

孙原湘

荥阳第宅旧平泉,券写簪花记昔年。xíng yáng dì zhái jiù píng quán,quàn xiě zān huā jì xī nián。
莫话东山丝竹事,惹侬双泪落尊前。mò huà dōng shān sī zhú shì,rě nóng shuāng lèi luò zūn qián。

松陵有旧家子卖笑以养亲孙子悯其志为成四诗

孙原湘

博钱酒券替亲偿,燕玉还求暖老方。bó qián jiǔ quàn tì qīn cháng,yàn yù hái qiú nuǎn lǎo fāng。
侬自白华亲洁养,任人调笑野鸳鸯。nóng zì bái huá qīn jié yǎng,rèn rén diào xiào yě yuān yāng。

有女郎临死自焚其诗稿者

孙原湘

一方红泪滴琼瑰,拚把生香换死灰。yī fāng hóng lèi dī qióng guī,pàn bǎ shēng xiāng huàn sǐ huī。
留下人间谁解读,除非侬再返魂来。liú xià rén jiān shuí jiě dú,chú fēi nóng zài fǎn hún lái。