古诗词

九日登北山作

孙原湘

木落原野清,陇首浮云飞。mù luò yuán yě qīng,lǒng shǒu fú yún fēi。
高台一以眺,秋色苍然来。gāo tái yī yǐ tiào,qiū sè cāng rán lái。
孤村隐寒烟,远树带斜晖。gū cūn yǐn hán yān,yuǎn shù dài xié huī。
猿啼众山暝,雁度空江迟。yuán tí zhòng shān míng,yàn dù kōng jiāng chí。
物澹我自得,情疏理无违。wù dàn wǒ zì dé,qíng shū lǐ wú wéi。
美人在空谷,瑟瑟秋萝衣。měi rén zài kōng gǔ,sè sè qiū luó yī。

孙原湘

清江苏昭文人,字子潇,晚号心青。嘉庆十年进士,改庶吉士。不仕。善骈文、书画,尤工诗。与舒位、王昙齐名。其诗风神秀逸。有《天真阁集》等。 孙原湘的作品>>

猜您喜欢

盛暑

孙原湘

彻夜难安小阁眠,消魂入处尺书传。chè yè nán ān xiǎo gé mián,xiāo hún rù chù chǐ shū chuán。
缘知弱质支离苦,却累深情宛转怜。yuán zhī ruò zhì zhī lí kǔ,què lèi shēn qíng wǎn zhuǎn lián。
蜡烛有心偏暖热,藕丝无孔不缠绵。là zhú yǒu xīn piān nuǎn rè,ǒu sī wú kǒng bù chán mián。
分明一纸相思字,抵得清凉万斛泉。fēn míng yī zhǐ xiāng sī zì,dǐ dé qīng liáng wàn hú quán。

晓睡

孙原湘

桃笙难得一宵宜,偏是郎来妾起迟。táo shēng nán dé yī xiāo yí,piān shì láng lái qiè qǐ chí。
连夕可曾成稳睡,此时何事触炎曦。lián xī kě céng chéng wěn shuì,cǐ shí hé shì chù yán xī。
花浮磁盎霞犹湿,镜掩纹台月未移。huā fú cí àng xiá yóu shī,jìng yǎn wén tái yuè wèi yí。
翻把罗帏低放下,玉肌消减怕教知。fān bǎ luó wéi dī fàng xià,yù jī xiāo jiǎn pà jiào zhī。

晚妆

孙原湘

最高楼阁倚雕阑,一种光华射月寒。zuì gāo lóu gé yǐ diāo lán,yī zhǒng guāng huá shè yuè hán。
心有幽期要佛证,身从明处任郎看。xīn yǒu yōu qī yào fú zhèng,shēn cóng míng chù rèn láng kàn。
芙蓉堕髻连云重,蕉葛裁衫映雪单。fú róng duò jì lián yún zhòng,jiāo gé cái shān yìng xuě dān。
恰是不曾当面错,料应欢意似侬欢。qià shì bù céng dāng miàn cuò,liào yīng huān yì shì nóng huān。

惆怅

孙原湘

当年小住郁金堂,一折屏山近曲房。dāng nián xiǎo zhù yù jīn táng,yī zhé píng shān jìn qū fáng。
夜月潜踪听响屧,晨葩偷掐供梳妆。yè yuè qián zōng tīng xiǎng xiè,chén pā tōu qiā gōng shū zhuāng。
百愁对我欢成笑,十索瞒人苦要偿。bǎi chóu duì wǒ huān chéng xiào,shí suǒ mán rén kǔ yào cháng。
今日藕丝风剪断,相看单道莫思量。jīn rì ǒu sī fēng jiǎn duàn,xiāng kàn dān dào mò sī liàng。

惆怅

孙原湘

昨朝仙佩下江皋,赠我丁香百结绦。zuó cháo xiān pèi xià jiāng gāo,zèng wǒ dīng xiāng bǎi jié tāo。
似诉隐肠难解系,不辞纤手为亲缫。shì sù yǐn cháng nán jiě xì,bù cí xiān shǒu wèi qīn sāo。
缠绵正好笼梳发,宛转何从落剪刀。chán mián zhèng hǎo lóng shū fā,wǎn zhuǎn hé cóng luò jiǎn dāo。
一线深恩重挂起,鬓丝撩乱玉频搔。yī xiàn shēn ēn zhòng guà qǐ,bìn sī liāo luàn yù pín sāo。

病讯

孙原湘

日炙红酥汗体香,玉人小病倚银床。rì zhì hóng sū hàn tǐ xiāng,yù rén xiǎo bìng yǐ yín chuáng。
心如莲子中间苦,面带葵花一半黄。xīn rú lián zi zhōng jiān kǔ,miàn dài kuí huā yī bàn huáng。
小婢那知窥喜怒,庸医枉自臆温凉。xiǎo bì nà zhī kuī xǐ nù,yōng yī wǎng zì yì wēn liáng。
君身何作灵芝药,只许侬看不许尝。jūn shēn hé zuò líng zhī yào,zhǐ xǔ nóng kàn bù xǔ cháng。

赠花

孙原湘

小朵华鬘向夕开,玉纤亲摘赐妆台。xiǎo duǒ huá mán xiàng xī kāi,yù xiān qīn zhāi cì zhuāng tái。
要君魂梦都香透,似我肌肤得傍来。yào jūn hún mèng dōu xiāng tòu,shì wǒ jī fū dé bàng lái。
倘置仙鬟茑亦好,便将佛座供应该。tǎng zhì xiān huán niǎo yì hǎo,biàn jiāng fú zuò gōng yīng gāi。
他时憔悴终怜惜,况捧仙妍雪一堆。tā shí qiáo cuì zhōng lián xī,kuàng pěng xiān yán xuě yī duī。

恩波

孙原湘

受恩容易报恩难,难在深情事事瞒。shòu ēn róng yì bào ēn nán,nán zài shēn qíng shì shì mán。
怜我病躯如婿弱,要郎珍重使侬安。lián wǒ bìng qū rú xù ruò,yào láng zhēn zhòng shǐ nóng ān。
语经述口犹香气,影亦消魂耐细看。yǔ jīng shù kǒu yóu xiāng qì,yǐng yì xiāo hún nài xì kàn。
今日露华浓似酒,始知身自作荷盘。jīn rì lù huá nóng shì jiǔ,shǐ zhī shēn zì zuò hé pán。

仙人

孙原湘

姑射仙人碧玉家,一泓秋水托轻纱。gū shè xiān rén bì yù jiā,yī hóng qiū shuǐ tuō qīng shā。
常缘养病兼锄药,偶罢烧香为护花。cháng yuán yǎng bìng jiān chú yào,ǒu bà shāo xiāng wèi hù huā。
垂帐怕闻灯气息,悬珠白放月光华。chuí zhàng pà wén dēng qì xī,xuán zhū bái fàng yuè guāng huá。
饶卿静极难遮艳,脸际横波接媚霞。ráo qīng jìng jí nán zhē yàn,liǎn jì héng bō jiē mèi xiá。

翠荚

孙原湘

翠荚新看一瓣生,鹦哥唤后兽环鸣。cuì jiá xīn kàn yī bàn shēng,yīng gē huàn hòu shòu huán míng。
罗衣耐热曾缘我,茗碗先凉最感卿。luó yī nài rè céng yuán wǒ,míng wǎn xiān liáng zuì gǎn qīng。
众里眼波潜送媚,闲中口角总关情。zhòng lǐ yǎn bō qián sòng mèi,xián zhōng kǒu jiǎo zǒng guān qíng。
炎风如炙云如火,值得今朝触暑行。yán fēng rú zhì yún rú huǒ,zhí dé jīn cháo chù shǔ xíng。

天台图

孙原湘

桃花流水影参差,刚是胡麻饭熟时。táo huā liú shuǐ yǐng cān chà,gāng shì hú má fàn shú shí。
笑语暗闻天上落,星辰偷向月边移。xiào yǔ àn wén tiān shàng luò,xīng chén tōu xiàng yuè biān yí。
授来灵笈须频检,捧出云浆未忍辞。shòu lái líng jí xū pín jiǎn,pěng chū yún jiāng wèi rěn cí。
身到人间增怅惘,石粱临渡合迟迟。shēn dào rén jiān zēng chàng wǎng,shí liáng lín dù hé chí chí。

咏协兰阁茉莉

孙原湘

浓香五百朵齐开,绣阁分移到玉台。nóng xiāng wǔ bǎi duǒ qí kāi,xiù gé fēn yí dào yù tái。
自是芳心工选择,更逢仙手善栽培。zì shì fāng xīn gōng xuǎn zé,gèng féng xiān shǒu shàn zāi péi。
晚风劝插高堂鬓,馀雪从教满案堆。wǎn fēng quàn chā gāo táng bìn,yú xuě cóng jiào mǎn àn duī。
闻道城南秋水婢,寄书翻为索花来。wén dào chéng nán qiū shuǐ bì,jì shū fān wèi suǒ huā lái。

谢女

孙原湘

五尺轻绡曳佩琚,天然清水出芙蕖。wǔ chǐ qīng xiāo yè pèi jū,tiān rán qīng shuǐ chū fú qú。
人缘倾国光常敛,仙亦宜家俗自除。rén yuán qīng guó guāng cháng liǎn,xiān yì yí jiā sú zì chú。
旷世一空脂粉黛,中闺三绝画诗书。kuàng shì yī kōng zhī fěn dài,zhōng guī sān jué huà shī shū。
若将玉尺量才子,正恐相如愧不如。ruò jiāng yù chǐ liàng cái zi,zhèng kǒng xiāng rú kuì bù rú。

懊侬

孙原湘

最好无情最苦情,思量百恨总情生。zuì hǎo wú qíng zuì kǔ qíng,sī liàng bǎi hèn zǒng qíng shēng。
恩深要断他人宠,痴绝求坚隔世盟。ēn shēn yào duàn tā rén chǒng,chī jué qiú jiān gé shì méng。
月为速圆翻易缺,风才微顺又兼横。yuè wèi sù yuán fān yì quē,fēng cái wēi shùn yòu jiān héng。
闲阶一缕沾泥絮,曾向楼头赴蝶轻。xián jiē yī lǚ zhān ní xù,céng xiàng lóu tóu fù dié qīng。

知己

孙原湘

弹彻峨眉响雪琴,三生石上少知音。dàn chè é méi xiǎng xuě qín,sān shēng shí shàng shǎo zhī yīn。
一双仙佩殷勤下,十里桃花曲折深。yī shuāng xiān pèi yīn qín xià,shí lǐ táo huā qū zhé shēn。
授我神方皆上口,负他鬼谤亦甘心。shòu wǒ shén fāng jiē shàng kǒu,fù tā guǐ bàng yì gān xīn。
酬恩剩有琼瑰泪,洒作秋空片片阴。chóu ēn shèng yǒu qióng guī lèi,sǎ zuò qiū kōng piàn piàn yīn。