古诗词

古意

吴敬梓

妾年十四五,自矜颜如花。qiè nián shí sì wǔ,zì jīn yán rú huā。
靡容翳鲛绡,腻理覆蝉纱。mí róng yì jiāo xiāo,nì lǐ fù chán shā。
耳珰垂明月,脸晕凝朝霞。ěr dāng chuí míng yuè,liǎn yūn níng cháo xiá。
黄金饰钗纛,碧珠缀鬓鸦。huáng jīn shì chāi dào,bì zhū zhuì bìn yā。
褰帷当户坐,皎皎灿天葩。qiān wéi dāng hù zuò,jiǎo jiǎo càn tiān pā。
麝火博山然,云母屏风遮。shè huǒ bó shān rán,yún mǔ píng fēng zhē。
女师勤针薾,侍婢理筝琶。nǚ shī qín zhēn ěr,shì bì lǐ zhēng pá。
母兄命良媒,交口称柔嘉。mǔ xiōng mìng liáng méi,jiāo kǒu chēng róu jiā。
自缘根本好,那复委泥沙。zì yuán gēn běn hǎo,nà fù wěi ní shā。
岂知盛年去,空闺自长嗟。qǐ zhī shèng nián qù,kōng guī zì zhǎng jiē。
五陵轻薄儿,纷纷斗骄奢。wǔ líng qīng báo ér,fēn fēn dòu jiāo shē。
遂言邻女美,弃妾不复夸。suì yán lín nǚ měi,qì qiè bù fù kuā。
含羞临晓镜,恐似鸠盘茶。hán xiū lín xiǎo jìng,kǒng shì jiū pán chá。
吴敬梓

吴敬梓

吴敬梓(1701—1754年),字敏轩,一字文木,号粒民,清朝最伟大的小说家之一。汉族,安徽省全椒人。因家有“文木山房”,所以晚年自称“文木老人”,又因自家乡安徽全椒移至江苏南京秦淮河畔,故又称“秦淮寓客”(现存吴敬梓手写《兰亭序》中盖有印章:“全椒吴敬梓号粒民印”)。后卒于客中。著有《文木山房诗文集》十二卷(今存四卷)、《文木山房诗说》七卷(今存四十三则)、小说《儒林外史》。 吴敬梓的作品>>

猜您喜欢

全椒道上口占六首

吴敬梓

乌犍稳卧闭柴门,千树桃花又一村。wū jiān wěn wò bì chái mén,qiān shù táo huā yòu yī cūn。
翻恨阳禽声聒耳,春原无处不消魂。fān hèn yáng qín shēng guā ěr,chūn yuán wú chù bù xiāo hún。

全椒道上口占六首

吴敬梓

海燕初来塞雁归,杨花风满杏花飞。hǎi yàn chū lái sāi yàn guī,yáng huā fēng mǎn xìng huā fēi。
几年白社疏行迹,老树今成四十围。jǐ nián bái shè shū xíng jì,lǎo shù jīn chéng sì shí wéi。

全椒道上口占六首

吴敬梓

榆甲雨过春水平,村原无复桔槔声。yú jiǎ yǔ guò chūn shuǐ píng,cūn yuán wú fù jú gāo shēng。
年来料得多丰稔,墙角先看荠菜生。nián lái liào dé duō fēng rěn,qiáng jiǎo xiān kàn jì cài shēng。

全椒道上口占六首

吴敬梓

湔裙村女集方塘,钗燄波光间日光。jiān qún cūn nǚ jí fāng táng,chāi yàn bō guāng jiān rì guāng。
为听窃脂枝上语,相邀同赛马头娘。wèi tīng qiè zhī zhī shàng yǔ,xiāng yāo tóng sài mǎ tóu niáng。

全椒道上口占六首

吴敬梓

旧水何堪饮社翁,兼旬兀坐雨声中。jiù shuǐ hé kān yǐn shè wēng,jiān xún wù zuò yǔ shēng zhōng。
因过村舍知春尽,渐见含桃火齐红。yīn guò cūn shě zhī chūn jǐn,jiàn jiàn hán táo huǒ qí hóng。

贫女行二首

吴敬梓

蓬鬓荆钗黯自羞,嘉时曾以礼相求。péng bìn jīng chāi àn zì xiū,jiā shí céng yǐ lǐ xiāng qiú。
自缘薄命辞徵币,那敢逢人怨蹇修。zì yuán báo mìng cí zhēng bì,nà gǎn féng rén yuàn jiǎn xiū。

贫女行二首

吴敬梓

阿姊居然贾佩兰,踏歌连臂曲初残。ā zǐ jū rán jiǎ pèi lán,tà gē lián bì qū chū cán。
归来细说深宫事,村女如何敢正看。guī lái xì shuō shēn gōng shì,cūn nǚ rú hé gǎn zhèng kàn。

伤李秀才并序

吴敬梓

扶病驱驰京辇游,依肰名未上瀛洲。fú bìng qū chí jīng niǎn yóu,yī rán míng wèi shàng yíng zhōu。
报罗不是人间使,天上应难赋玉楼。bào luó bù shì rén jiān shǐ,tiān shàng yīng nán fù yù lóu。

夕阳

吴敬梓

夕阳红与绿波溶,乌榜青烟春意浓。xī yáng hóng yǔ lǜ bō róng,wū bǎng qīng yān chūn yì nóng。
近岸绣幡飘柳外,谁家糍酒祭句龙。jìn àn xiù fān piāo liǔ wài,shuí jiā cí jiǔ jì jù lóng。

村舍雀二首

吴敬梓

衔书授箓也休论,栖宿犹堪傍市门。xián shū shòu lù yě xiū lùn,qī sù yóu kān bàng shì mén。
何事空村来啄粟,可知挟弹有王孙。hé shì kōng cūn lái zhuó sù,kě zhī xié dàn yǒu wáng sūn。

村舍雀二首

吴敬梓

昏目还应虑夕晖,春暄且趁短垣飞。hūn mù hái yīng lǜ xī huī,chūn xuān qiě chèn duǎn yuán fēi。
无端一阵催花雨,湿透嘉宾褐色衣。wú duān yī zhèn cuī huā yǔ,shī tòu jiā bīn hè sè yī。

秣陵关

吴敬梓

箯舆芳径草痕斑,明庶风来渗客颜。biān yú fāng jìng cǎo hén bān,míng shù fēng lái shèn kè yán。
一带江城新雨后,杏花深处秣陵关。yī dài jiāng chéng xīn yǔ hòu,xìng huā shēn chù mò líng guān。

岁暮返金陵留别江宾谷二首

吴敬梓

广莫风多寒气凝,布帆霜雪照愁灯。guǎng mò fēng duō hán qì níng,bù fān shuāng xuě zhào chóu dēng。
从今袛可凭双鲤,问讯相如病茂陵。cóng jīn dī kě píng shuāng lǐ,wèn xùn xiāng rú bìng mào líng。

岁暮返金陵留别江宾谷二首

吴敬梓

长云断岸尽相思,衰柳何堪绾别离。zhǎng yún duàn àn jǐn xiāng sī,shuāi liǔ hé kān wǎn bié lí。
楚鼓数声村落晚,扁舟重遇佛狸祠。chǔ gǔ shù shēng cūn luò wǎn,biǎn zhōu zhòng yù fú lí cí。

入琵琶峡

吴敬梓

路入琵琶峡口迟,江天晴色敞尧曦。lù rù pí pá xiá kǒu chí,jiāng tiān qíng sè chǎng yáo xī。
霜畦绮错衰杨外,满眼青山谢眺诗。shuāng qí qǐ cuò shuāi yáng wài,mǎn yǎn qīng shān xiè tiào shī。
135«3456789