古诗词

留别伯寅丈

董文涣

干戈扰扰行焉往,身世茫茫愿总违。gàn gē rǎo rǎo xíng yān wǎng,shēn shì máng máng yuàn zǒng wéi。
海内终关儒者事,尊前已觉故人稀。hǎi nèi zhōng guān rú zhě shì,zūn qián yǐ jué gù rén xī。
才疏蒋琬归田好,亲老王阳叱驭非。cái shū jiǎng wǎn guī tián hǎo,qīn lǎo wáng yáng chì yù fēi。
霄汉从今相忆处,穷愁莫惜卧岩扉。xiāo hàn cóng jīn xiāng yì chù,qióng chóu mò xī wò yán fēi。

董文涣

董文涣,初名文焕,字砚樵,洪洞人。咸丰丙辰进士,改庶吉士,授检讨,历官甘肃甘凉道。有《岘嶕山房集》。 董文涣的作品>>

猜您喜欢

西山纪游

董文涣

古殿耿佛镫,更深还独往。gǔ diàn gěng fú dèng,gèng shēn hái dú wǎng。
一气失楼台,观空远无象。yī qì shī lóu tái,guān kōng yuǎn wú xiàng。
经梵出云中,寻声不知向。jīng fàn chū yún zhōng,xún shēng bù zhī xiàng。
四山合混茫,迥立霄汉上。sì shān hé hùn máng,jiǒng lì xiāo hàn shàng。
万缘此时静,下界闻鸡唱。wàn yuán cǐ shí jìng,xià jiè wén jī chàng。
夜气方返初,机怀倏萌曩。yè qì fāng fǎn chū,jī huái shū méng nǎng。
豫惜遄晨驾,暂许谢尘鞅。yù xī chuán chén jià,zàn xǔ xiè chén yāng。
曙色收孤烟,东峰一星朗。shǔ sè shōu gū yān,dōng fēng yī xīng lǎng。
1612