古诗词

归途杂述

张晋

人情日迁移,世事幻莫测。rén qíng rì qiān yí,shì shì huàn mò cè。
区区塞翁马,得失何欣戚。qū qū sāi wēng mǎ,dé shī hé xīn qī。
一笑整归辔,振策返乡国。yī xiào zhěng guī pèi,zhèn cè fǎn xiāng guó。
岂复有歧途,山川昨所历。qǐ fù yǒu qí tú,shān chuān zuó suǒ lì。
即我来时路,难印来时迹。jí wǒ lái shí lù,nán yìn lái shí jì。

张晋

清山西阳城人,字隽三。诸生。工诗,长于七古。足迹半天下,后落拓以死。有《艳雪堂诗集》。 张晋的作品>>

猜您喜欢

秋夜听家季良志仁弹山居吟

张晋

空堂露下月影沉,秋风萧瑟吹竹林。kōng táng lù xià yuè yǐng chén,qiū fēng xiāo sè chuī zhú lín。
吾家仲蔚发清兴,为我一弹山居吟。wú jiā zhòng wèi fā qīng xīng,wèi wǒ yī dàn shān jū yín。
横琴危坐意落落,对此已足开尘襟。héng qín wēi zuò yì luò luò,duì cǐ yǐ zú kāi chén jīn。
韵逸调古喻者少,绝无促节兼繁音。yùn yì diào gǔ yù zhě shǎo,jué wú cù jié jiān fán yīn。
七弦了了俱可辨,高下清浊难相侵。qī xián le le jù kě biàn,gāo xià qīng zhuó nán xiāng qīn。
白云绕指寒意重,石泉一泻秋山深。bái yún rào zhǐ hán yì zhòng,shí quán yī xiè qiū shān shēn。
何尝有类儿女语,直教折尽英雄心。hé cháng yǒu lèi ér nǚ yǔ,zhí jiào zhé jǐn yīng xióng xīn。
羌予苦未谙勾拨,中含妙理知难寻。qiāng yǔ kǔ wèi ān gōu bō,zhōng hán miào lǐ zhī nán xún。
况复频年困奔走,红尘岁月嗟骎骎。kuàng fù pín nián kùn bēn zǒu,hóng chén suì yuè jiē qīn qīn。
中肠谁能置冰炭,此心原不分古今。zhōng cháng shuí néng zhì bīng tàn,cǐ xīn yuán bù fēn gǔ jīn。
何日山中结茅屋,壁间聊挂无弦琴。hé rì shān zhōng jié máo wū,bì jiān liáo guà wú xián qín。

谢陈金门法子赠端石砚歌兼索和诗

张晋

有生不能投笔起,破浪乘风行万里。yǒu shēng bù néng tóu bǐ qǐ,pò làng chéng fēng xíng wàn lǐ。
黍稻难谋二顷田,饥寒碌碌惭妻子。shǔ dào nán móu èr qǐng tián,jī hán lù lù cán qī zi。
金门先生哀我穷,持赠端砚相磨。jīn mén xiān shēng āi wǒ qióng,chí zèng duān yàn xiāng mó。
自言此物足珍重,使我一拓文人胸。zì yán cǐ wù zú zhēn zhòng,shǐ wǒ yī tuò wén rén xiōng。
佐之楮先生,友以中书君。zuǒ zhī chǔ xiān shēng,yǒu yǐ zhōng shū jūn。
长日供挥洒,亦足张我军。zhǎng rì gōng huī sǎ,yì zú zhāng wǒ jūn。
嗟我以砚为性命,作歌欲报愁未称。jiē wǒ yǐ yàn wèi xìng mìng,zuò gē yù bào chóu wèi chēng。
昨夜西风吹林皋,故人不见心郁陶。zuó yè xī fēng chuī lín gāo,gù rén bù jiàn xīn yù táo。
诗情淋漓动十指,兴酣落笔神皆豪。shī qíng lín lí dòng shí zhǐ,xīng hān luò bǐ shén jiē háo。
拂君砚,濡我毫,墨池一泻飞寒涛。fú jūn yàn,rú wǒ háo,mò chí yī xiè fēi hán tāo。
知君得诗应大笑,更为狂奴赓别调。zhī jūn dé shī yīng dà xiào,gèng wèi kuáng nú gēng bié diào。

行抵涿州见西山作

张晋

红尘滚滚车马喧,车中兀坐如枯禅。hóng chén gǔn gǔn chē mǎ xuān,chē zhōng wù zuò rú kū chán。
偶然开眸一笑粲,万迭西山当我前。ǒu rán kāi móu yī xiào càn,wàn dié xī shān dāng wǒ qián。
有如苦闹避热客,忽逢静友相周旋。yǒu rú kǔ nào bì rè kè,hū féng jìng yǒu xiāng zhōu xuán。
浮岚积翠宕心目,不必策杖穷其颠。fú lán jī cuì dàng xīn mù,bù bì cè zhàng qióng qí diān。
我生三度到京国,严寒酷暑嗟难言。wǒ shēng sān dù dào jīng guó,yán hán kù shǔ jiē nán yán。
问余何事苦仆仆,自反不觉心茫然。wèn yú hé shì kǔ pū pū,zì fǎn bù jué xīn máng rán。
小山丛桂屡招隐,负郭惜少二顷田。xiǎo shān cóng guì lǚ zhāo yǐn,fù guō xī shǎo èr qǐng tián。
朝来驱车看山色,山灵对我空好颜。cháo lái qū chē kàn shān sè,shān líng duì wǒ kōng hǎo yán。

只耳儿歌戏为延子劼汝寿作

张晋

堕地初试啼声罢,家人走报各惊诧。duò dì chū shì tí shēng bà,jiā rén zǒu bào gè jīng chà。
吉梦非熊亦非罴,蜿蜒亲见乖龙下。jí mèng fēi xióng yì fēi pí,wān yán qīn jiàn guāi lóng xià。
重瞳骈胁古有之,貌异毕竟非凡儿。zhòng tóng pián xié gǔ yǒu zhī,mào yì bì jìng fēi fán ér。
岂真造物故簸弄,要留缺陷夸神奇。qǐ zhēn zào wù gù bǒ nòng,yào liú quē xiàn kuā shén qí。
闻尘半塞闻根在,蚁动牛斗不瞆瞆。wén chén bàn sāi wén gēn zài,yǐ dòng niú dòu bù kuì kuì。
君不见,后夔一足行即僵,典乐公然来凤凰。jūn bù jiàn,hòu kuí yī zú xíng jí jiāng,diǎn lè gōng rán lái fèng huáng。
君不见,师旷当年两目瞽,暗中还能辨石语。jūn bù jiàn,shī kuàng dāng nián liǎng mù gǔ,àn zhōng hái néng biàn shí yǔ。
只耳儿,庸何伤,两耳苟不聪,不如一耳良。zhǐ ěr ér,yōng hé shāng,liǎng ěr gǒu bù cōng,bù rú yī ěr liáng。
五官之中耳司听,只耳何曾不用命。wǔ guān zhī zhōng ěr sī tīng,zhǐ ěr hé céng bù yòng mìng。
但教声入即心通,两耳翻嫌一耳剩。dàn jiào shēng rù jí xīn tōng,liǎng ěr fān xián yī ěr shèng。
延生抱子来我前,索我为儿歌长篇。yán shēng bào zi lái wǒ qián,suǒ wǒ wèi ér gē zhǎng piān。
雪肤玉貌果英物,人皆贵耳吾不然。xuě fū yù mào guǒ yīng wù,rén jiē guì ěr wú bù rán。
他日抗宗望此子,额痒定应出三耳。tā rì kàng zōng wàng cǐ zi,é yǎng dìng yīng chū sān ěr。

观杨忠悯公《谏马市》、《劾严嵩》二疏草稿真迹题后

张晋

短檠照几光明灭,展卷森森竖毛发。duǎn qíng zhào jǐ guāng míng miè,zhǎn juǎn sēn sēn shù máo fā。
草书蜿蜒龙蛇走,行间尽是忠臣血。cǎo shū wān yán lóng shé zǒu,xíng jiān jǐn shì zhōng chén xuè。
我昔读《明史》,最伤忠悯公。wǒ xī dú míng shǐ,zuì shāng zhōng mǐn gōng。
少小杂牧竖,遭际如龙逢。shǎo xiǎo zá mù shù,zāo jì rú lóng féng。
前疏激切论马市,后疏慷慨弹奸嵩。qián shū jī qiè lùn mǎ shì,hòu shū kāng kǎi dàn jiān sōng。
内外贼,罪难掩。nèi wài zéi,zuì nán yǎn。
立仗马,鸣不敢。lì zhàng mǎ,míng bù gǎn。
进谏何须獬豸冠,保身不借蚺蛇胆。jìn jiàn hé xū xiè zhì guān,bǎo shēn bù jiè rán shé dǎn。
愁云惨雾泣鬼神,下笔那顾丞相嗔。chóu yún cǎn wù qì guǐ shén,xià bǐ nà gù chéng xiāng chēn。
愤同当道埋轮使,勇过彤庭折槛人。fèn tóng dāng dào mái lún shǐ,yǒng guò tóng tíng zhé kǎn rén。
至今后嗣秘遗稿,三百年来尚完好。zhì jīn hòu sì mì yí gǎo,sān bǎi nián lái shàng wán hǎo。
《钤山堂集》费雕镌,零落人间有谁宝。qián shān táng jí fèi diāo juān,líng luò rén jiān yǒu shuí bǎo。
岂无孝子与慈孙,翻悔虚声灭不早。qǐ wú xiào zi yǔ cí sūn,fān huǐ xū shēng miè bù zǎo。
公之诗文亦擅长,煌煌天语为褒扬。gōng zhī shī wén yì shàn zhǎng,huáng huáng tiān yǔ wèi bāo yáng。
即教此卷化乌有,千载大名在人口。jí jiào cǐ juǎn huà wū yǒu,qiān zài dà míng zài rén kǒu。
我观公书如公存,巫咸不用招忠魂。wǒ guān gōng shū rú gōng cún,wū xián bù yòng zhāo zhōng hún。
论事岂同争坐位,运腕直肖颜平原。lùn shì qǐ tóng zhēng zuò wèi,yùn wàn zhí xiào yán píng yuán。
肃衣再拜展私敬,为公纸墨亦堪庆。sù yī zài bài zhǎn sī jìng,wèi gōng zhǐ mò yì kān qìng。
寄语庸庸碌碌徒,此间不许题名姓。jì yǔ yōng yōng lù lù tú,cǐ jiān bù xǔ tí míng xìng。

读乡前辈郭梅厓兆骐先生诗集题后时寓澶渊官署

张晋

吾乡诗学略可考,午亭而后传人少。wú xiāng shī xué lüè kě kǎo,wǔ tíng ér hòu chuán rén shǎo。
先生继起张吾军,笔力居然追杜老。xiān shēng jì qǐ zhāng wú jūn,bǐ lì jū rán zhuī dù lǎo。
力可扛鼎气纵横,笔能屈铁心和平。lì kě káng dǐng qì zòng héng,bǐ néng qū tiě xīn hé píng。
有时忽作变征调,小夫咋舌迂儒惊。yǒu shí hū zuò biàn zhēng diào,xiǎo fū zǎ shé yū rú jīng。
我昔未见先生集,吉光片羽已珍袭。wǒ xī wèi jiàn xiān shēng jí,jí guāng piàn yǔ yǐ zhēn xí。
澶渊刺史今谪仙,坐上往往罗群贤。chán yuān cì shǐ jīn zhé xiān,zuò shàng wǎng wǎng luó qún xián。
先生有子抱集至,读罢击节声相连。xiān shēng yǒu zi bào jí zhì,dú bà jī jié shēng xiāng lián。
我爱谈诗究诗旨,眼中颇亦轻余子。wǒ ài tán shī jiū shī zhǐ,yǎn zhōng pǒ yì qīng yú zi。
先生五字实长城,不专古体专今体。xiān shēng wǔ zì shí zhǎng chéng,bù zhuān gǔ tǐ zhuān jīn tǐ。
吾乡诗坛谁主持,前贤后贤空相思。wú xiāng shī tán shuí zhǔ chí,qián xián hòu xián kōng xiāng sī。
先生未见午亭面,我亦仅读先生诗。xiān shēng wèi jiàn wǔ tíng miàn,wǒ yì jǐn dú xiān shēng shī。
人生遇合何相左,一代传人岂琐琐。rén shēng yù hé hé xiāng zuǒ,yī dài chuán rén qǐ suǒ suǒ。
作歌欲遣先生知,转恨先生不见我。zuò gē yù qiǎn xiān shēng zhī,zhuǎn hèn xiān shēng bù jiàn wǒ。

忧旱

张晋

披襟摇大扇,挥汗犹如雨。pī jīn yáo dà shàn,huī hàn yóu rú yǔ。
可怜身上汗,点点难入土。kě lián shēn shàng hàn,diǎn diǎn nán rù tǔ。
登高眺平畴,赤地无禾黍。dēng gāo tiào píng chóu,chì dì wú hé shǔ。
天心讵不仁,农力嗟已苦。tiān xīn jù bù rén,nóng lì jiē yǐ kǔ。
举手招云将,风伯乃不许。jǔ shǒu zhāo yún jiāng,fēng bó nǎi bù xǔ。
炎飙扫晴翳,火轮又当午。yán biāo sǎo qíng yì,huǒ lún yòu dāng wǔ。

失题

张晋

大雅久不作,伥伥吾谁从。dà yǎ jiǔ bù zuò,chāng chāng wú shuí cóng。
苦读糟粕书,拓此磊落胸。kǔ dú zāo pò shū,tuò cǐ lěi luò xiōng。
处士盗虚声,高谈惊盲聋。chù shì dào xū shēng,gāo tán jīng máng lóng。
及观所著说,琐屑如儿童。jí guān suǒ zhù shuō,suǒ xiè rú ér tóng。
我有夜光珠,包裹何重重。wǒ yǒu yè guāng zhū,bāo guǒ hé zhòng zhòng。
偶然出相炫,谓可豁双瞳。ǒu rán chū xiāng xuàn,wèi kě huō shuāng tóng。
谁知座上客,视与鱼目同。shuí zhī zuò shàng kè,shì yǔ yú mù tóng。
然默□自念,吾道勿乃穷。rán mò zì niàn,wú dào wù nǎi qióng。
丈夫抱真气,达人无俗容。zhàng fū bào zhēn qì,dá rén wú sú róng。
悠悠岂足伍,闭户不与通。yōu yōu qǐ zú wǔ,bì hù bù yǔ tōng。
有时发清兴,溷迹阛阓中。yǒu shí fā qīng xīng,hùn jì huán huì zhōng。
鼓刀与卖浆,或者有英雄。gǔ dāo yǔ mài jiāng,huò zhě yǒu yīng xióng。

梦中颜余屋曰空意庵醒而赋此

张晋

至人贵诚意,云空斯已误。zhì rén guì chéng yì,yún kōng sī yǐ wù。
英雄爱逃禅,是乃当末路。yīng xióng ài táo chán,shì nǎi dāng mò lù。
我生不佞佛,专博禅中趣。wǒ shēng bù nìng fú,zhuān bó chán zhōng qù。
频年困风尘,饥寒乱心虑。pín nián kùn fēng chén,jī hán luàn xīn lǜ。
趾离怜我惫,导向梦中去。zhǐ lí lián wǒ bèi,dǎo xiàng mèng zhōng qù。
三字标妙谛,寂灭神所寓。sān zì biāo miào dì,jì miè shén suǒ yù。
惟意在心先,进道实初步。wéi yì zài xīn xiān,jìn dào shí chū bù。
一空无不空,庵定在何处。yī kōng wú bù kōng,ān dìng zài hé chù。
明镜本无台,菩提亦非树。míng jìng běn wú tái,pú tí yì fēi shù。
拈出树与台,毕竟意有注。niān chū shù yǔ tái,bì jìng yì yǒu zhù。
机锋落言诠,障碍堕云雾。jī fēng luò yán quán,zhàng ài duò yún wù。
何如证无无,一切为删除。hé rú zhèng wú wú,yī qiè wèi shān chú。
掷笔笑饶舌,文字太驰骛。zhì bǐ xiào ráo shé,wén zì tài chí wù。
吾意实难空,此梦何时寤。wú yì shí nán kōng,cǐ mèng hé shí wù。

出门

张晋

贫士作妄想,如堕十重雾。pín shì zuò wàng xiǎng,rú duò shí zhòng wù。
人云非善策,口诺色微怒。rén yún fēi shàn cè,kǒu nuò sè wēi nù。
匪不计万全,只以饥驱故。fěi bù jì wàn quán,zhǐ yǐ jī qū gù。
出门别妻子,戚戚寡欢趣。chū mén bié qī zi,qī qī guǎ huān qù。
强颜作达语,谓必有所遇。qiáng yán zuò dá yǔ,wèi bì yǒu suǒ yù。
问心忽失笑,此行定何处。wèn xīn hū shī xiào,cǐ xíng dìng hé chù。
天地岂不宽,我乃成窘步。tiān dì qǐ bù kuān,wǒ nǎi chéng jiǒng bù。
且复加餐饭,努力向前路。qiě fù jiā cān fàn,nǔ lì xiàng qián lù。

过赵城县见道旁有穷饿就毙者恻然赋此时乙丑八月念五日也

张晋

茕茕寡衣食,贸贸越山川。qióng qióng guǎ yī shí,mào mào yuè shān chuān。
想其别家时,已不望生还。xiǎng qí bié jiā shí,yǐ bù wàng shēng hái。
困顿卧路侧,休戚谁相关。kùn dùn wò lù cè,xiū qī shuí xiāng guān。
饥火烧心苗,唇燥而口干。jī huǒ shāo xīn miáo,chún zào ér kǒu gàn。
红尘十丈高,乃作衽席观。hóng chén shí zhàng gāo,nǎi zuò rèn xí guān。
可怜被驱逐,辗转不得安。kě lián bèi qū zhú,niǎn zhuǎn bù dé ān。
鬼伯催正急,尔辈且勿喧。guǐ bó cuī zhèng jí,ěr bèi qiě wù xuān。
家乡定何处,姓氏莫与传。jiā xiāng dìng hé chù,xìng shì mò yǔ chuán。
父母及妻孥,永断今生缘。fù mǔ jí qī nú,yǒng duàn jīn shēng yuán。
一死即已矣,留此长恨端。yī sǐ jí yǐ yǐ,liú cǐ zhǎng hèn duān。
若使守故土,或有容身棺。ruò shǐ shǒu gù tǔ,huò yǒu róng shēn guān。
掉头不忍视,已过犹心酸。diào tóu bù rěn shì,yǐ guò yóu xīn suān。
平阳连河东,饥馑迫天年。píng yáng lián hé dōng,jī jǐn pò tiān nián。
圣人周民隐,博济拯元元。shèng rén zhōu mín yǐn,bó jì zhěng yuán yuán。
既悉居者苦,宁志行者难。jì xī jū zhě kǔ,níng zhì xíng zhě nán。
如何弗收恤,孤负皇恩宽。rú hé fú shōu xù,gū fù huáng ēn kuān。
即目有如此,未见谅复然。jí mù yǒu rú cǐ,wèi jiàn liàng fù rán。
欲绘监门图,无位不敢干。yù huì jiān mén tú,wú wèi bù gǎn gàn。
我笔难尽述,谁付长吏看。wǒ bǐ nán jǐn shù,shuí fù zhǎng lì kàn。

前群马行

张晋

北来滚滚如波涛,万蹄蹴踏黄尘高。běi lái gǔn gǔn rú bō tāo,wàn tí cù tà huáng chén gāo。
碧眼奚奴作前导,长鞭一拂声萧萧。bì yǎn xī nú zuò qián dǎo,zhǎng biān yī fú shēng xiāo xiāo。
平生有癖类支遁,不惯跨马爱神骏。píng shēng yǒu pǐ lèi zhī dùn,bù guàn kuà mǎ ài shén jùn。
此中岂无千里驹,未逢伯乐空踟蹰。cǐ zhōng qǐ wú qiān lǐ jū,wèi féng bó lè kōng chí chú。
疏疏落落颇可喜,一施羁勒不由尔。shū shū luò luò pǒ kě xǐ,yī shī jī lēi bù yóu ěr。
陇首秋高草正肥,呼群共食宁苦饥。lǒng shǒu qiū gāo cǎo zhèng féi,hū qún gòng shí níng kǔ jī。
君不见,道旁官马饱刍豆,力尽鞭笞忍犹受。jūn bù jiàn,dào páng guān mǎ bǎo chú dòu,lì jǐn biān chī rěn yóu shòu。

元遗山先生故里

张晋

先生诗学莫与比,东坡而后一人耳。xiān shēng shī xué mò yǔ bǐ,dōng pō ér hòu yī rén ěr。
才如奔马脱鞍鞯,笔似狂风扫糠秕。cái rú bēn mǎ tuō ān jiān,bǐ shì kuáng fēng sǎo kāng bǐ。
我昔读诗得楷模,今乃得过先生居。wǒ xī dú shī dé kǎi mó,jīn nǎi dé guò xiān shēng jū。
山川莽苍郁回互,奇才只叹今时无。shān chuān mǎng cāng yù huí hù,qí cái zhǐ tàn jīn shí wú。
是日中途值重九,风雨满城合饮酒。shì rì zhōng tú zhí zhòng jiǔ,fēng yǔ mǎn chéng hé yǐn jiǔ。
狂歌若使先生闻,地下亦应开笑口。kuáng gē ruò shǐ xiān shēng wén,dì xià yì yīng kāi xiào kǒu。
先生所遭亦不齐,正是金源末运时。xiān shēng suǒ zāo yì bù qí,zhèng shì jīn yuán mò yùn shí。
苍黄奔走不安枕,激楚尽发为歌诗。cāng huáng bēn zǒu bù ān zhěn,jī chǔ jǐn fā wèi gē shī。
即今凭吊空于邑,石碣模糊谁所立。jí jīn píng diào kōng yú yì,shí jié mó hú shuí suǒ lì。
旧趾难寻野史亭,遗编独剩《中州集》。jiù zhǐ nán xún yě shǐ tíng,yí biān dú shèng zhōng zhōu jí。
吾晋磊落多奇人,余子卑卑何足云。wú jìn lěi luò duō qí rén,yú zi bēi bēi hé zú yún。
先生之后谁可伍,太原征君傅青主。xiān shēng zhī hòu shuí kě wǔ,tài yuán zhēng jūn fù qīng zhǔ。

后群马行

张晋

马人牧马无多寡,直视群马如一马。mǎ rén mù mǎ wú duō guǎ,zhí shì qún mǎ rú yī mǎ。
不施鞍辔不络头,纵亦能纵收能收。bù shī ān pèi bù luò tóu,zòng yì néng zòng shōu néng shōu。
五色迷离乱日影,猛气雄姿思一逞。wǔ sè mí lí luàn rì yǐng,měng qì xióng zī sī yī chěng。
乱山杂沓寒云重,马借云势如游龙。luàn shān zá dá hán yún zhòng,mǎ jiè yún shì rú yóu lóng。
前马骄嘶后马应,有如刁斗严军令。qián mǎ jiāo sī hòu mǎ yīng,yǒu rú diāo dòu yán jūn lìng。
黄金台颓骏骨枯,风尘满眼皆庸奴。huáng jīn tái tuí jùn gǔ kū,fēng chén mǎn yǎn jiē yōng nú。
回首关门几千里,手持剪刀剪鬃尾。huí shǒu guān mén jǐ qiān lǐ,shǒu chí jiǎn dāo jiǎn zōng wěi。
秋风顾盼却自怜,未识驰驱为谁死。qiū fēng gù pàn què zì lián,wèi shí chí qū wèi shuí sǐ。

题荔浦先生《六砚草堂诗集》后

张晋

矜才病凌乱,夸博苦堆垛。jīn cái bìng líng luàn,kuā bó kǔ duī duǒ。
原厥正始音,二者无一妥。yuán jué zhèng shǐ yīn,èr zhě wú yī tuǒ。
先生论诗法,燎然若观火。xiān shēng lùn shī fǎ,liáo rán ruò guān huǒ。
苦心追甫白,抗志逼阮左。kǔ xīn zhuī fǔ bái,kàng zhì bī ruǎn zuǒ。
穿穴贯古今,灵根辟关锁。chuān xué guàn gǔ jīn,líng gēn pì guān suǒ。
长句力稍弱,峭折趣亦颇。zhǎng jù lì shāo ruò,qiào zhé qù yì pǒ。
余体极精奥,刚健含婀娜。yú tǐ jí jīng ào,gāng jiàn hán ē nà。
我本不羁人,疏节而礌砢。wǒ běn bù jī rén,shū jié ér léi kē。
下笔忽千言,余子笑琐琐。xià bǐ hū qiān yán,yú zi xiào suǒ suǒ。
惟有读君诗,顿觉我词伙。wéi yǒu dú jūn shī,dùn jué wǒ cí huǒ。
非我好自抑,君诗实胜我。fēi wǒ hǎo zì yì,jūn shī shí shèng wǒ。
世俗少知音,郁郁情无那。shì sú shǎo zhī yīn,yù yù qíng wú nà。
凤凰鄙燕雀,修蛇贱蠃蜾。fèng huáng bǐ yàn què,xiū shé jiàn luǒ guǒ。
笑喜誉则忧,不须计幺麽。xiào xǐ yù zé yōu,bù xū jì yāo mó。
抱此见先哲,点首定许可。bào cǐ jiàn xiān zhé,diǎn shǒu dìng xǔ kě。