古诗词

竹禅画松壁歌

杨圻

入门满榻山苍然,林岩飞落来樽前。rù mén mǎn tà shān cāng rán,lín yán fēi luò lái zūn qián。
坐客四颅惊离筵,竹禅妙画神乎仙。zuò kè sì lú jīng lí yán,zhú chán miào huà shén hū xiān。
一松欹石石为偏,不知松石生谁先。yī sōng yī shí shí wèi piān,bù zhī sōng shí shēng shuí xiān。
一松压松不见天,虚翠滴落为云烟。yī sōng yā sōng bù jiàn tiān,xū cuì dī luò wèi yún yān。
羲和不闻太阴键,霜雪矗立枝干填。xī hé bù wén tài yīn jiàn,shuāng xuě chù lì zhī gàn tián。
苍藓剥蚀龙鳞穿,藤倒挂根相断连。cāng xiǎn bō shí lóng lín chuān,téng dào guà gēn xiāng duàn lián。
折枝忽见沧海田,平远直吞天之边。zhé zhī hū jiàn cāng hǎi tián,píng yuǎn zhí tūn tiān zhī biān。
下坐一僧闭目眠,坦腹如鼓脐如钱。xià zuò yī sēng bì mù mián,tǎn fù rú gǔ qí rú qián。
一僧侍坐耸瘦肩,捉襟扪虱啮齿巅。yī sēng shì zuò sǒng shòu jiān,zhuō jīn mén shī niè chǐ diān。
客言此画当流传,两僧对坐将千年。kè yán cǐ huà dāng liú chuán,liǎng sēng duì zuò jiāng qiān nián。
中兴以来神画鲜,竹禅大笔如米颠。zhōng xīng yǐ lái shén huà xiān,zhú chán dà bǐ rú mǐ diān。
万象参赞化工诠,秋毫出落真宰宣。wàn xiàng cān zàn huà gōng quán,qiū háo chū luò zhēn zǎi xuān。
堂下老树撑屋椽,有僧面壁闻风泉,画耶真耶禅非禅。táng xià lǎo shù chēng wū chuán,yǒu sēng miàn bì wén fēng quán,huà yé zhēn yé chán fēi chán。

杨圻

杨圻,初名朝庆,更名鉴瑩,又名圻,字云史,号野王,常熟人,年二十一,以秀才为詹事府主簿,二十七为户部郎中。光绪二十八年(1902)举人,官邮传部郎中,出任英属南洋领事。入民国,任吴佩孚秘书长,亦曾经商。抗日战争爆发,居香港,病卒。 杨圻的作品>>

猜您喜欢

巴黎怨

杨圻

一曲珠喉万佛郎,英雄酒色踏歌场。yī qū zhū hóu wàn fú láng,yīng xióng jiǔ sè tà gē chǎng。
公孙剑器今何在,闲断刀环唱武皇。gōng sūn jiàn qì jīn hé zài,xián duàn dāo huán chàng wǔ huáng。

巴黎怨

杨圻

仓卒延秋万骑屯,天空甲马步虚尘。cāng zú yán qiū wàn qí tún,tiān kōng jiǎ mǎ bù xū chén。
将军夜入淮阴市,月照千街不见人。jiāng jūn yè rù huái yīn shì,yuè zhào qiān jiē bù jiàn rén。

巴黎怨

杨圻

金谷名园作战濠,河阳无复季伦豪。jīn gǔ míng yuán zuò zhàn háo,hé yáng wú fù jì lún háo。
玫瑰月里飞红雪,玉砌雕栏马粪高。méi guī yuè lǐ fēi hóng xuě,yù qì diāo lán mǎ fèn gāo。

巴黎怨

杨圻

唐沁商堆事久非,春风秋月梦依稀。táng qìn shāng duī shì jiǔ fēi,chūn fēng qiū yuè mèng yī xī。
绿窗举国压金线,不绣歌裙绣战衣。lǜ chuāng jǔ guó yā jīn xiàn,bù xiù gē qún xiù zhàn yī。

巴黎怨

杨圻

当年六合劲烟尘,天上人间拿破仑。dāng nián liù hé jìn yān chén,tiān shàng rén jiān ná pò lún。
武帝旌旗谁眼见,白头军士已无人。wǔ dì jīng qí shuí yǎn jiàn,bái tóu jūn shì yǐ wú rén。

吊方孝孺墓

杨圻

江山虽自归同姓,心迹何由异贰臣。jiāng shān suī zì guī tóng xìng,xīn jì hé yóu yì èr chén。
千古艰难盖棺日,十分容易读书人。qiān gǔ jiān nán gài guān rì,shí fēn róng yì dú shū rén。

吊方孝孺墓

杨圻

独寻秋草吊寒烟,遗恨悠悠五百年。dú xún qiū cǎo diào hán yān,yí hèn yōu yōu wǔ bǎi nián。
地下天颜犹咫尺,孝陵山色墓门前。dì xià tiān yán yóu zhǐ chǐ,xiào líng shān sè mù mén qián。

读陈后山诗书后

杨圻

平生秀句满江湖,诗亦穷人信有无。píng shēng xiù jù mǎn jiāng hú,shī yì qióng rén xìn yǒu wú。
莫笑后山穷已甚,我无知己似欧苏。mò xiào hòu shān qióng yǐ shén,wǒ wú zhī jǐ shì ōu sū。

小姑山本作小孤山与彭浪矶对峙

杨圻

黛影临流点碧空,过江人物话艟艨。dài yǐng lín liú diǎn bì kōng,guò jiāng rén wù huà chōng méng。
彭郎居处今谁共,枉把新诗夺战功。péng láng jū chù jīn shuí gòng,wǎng bǎ xīn shī duó zhàn gōng。

行宫

杨圻

太平皇帝驻金銮,今日孤臣带泪看。tài píng huáng dì zhù jīn luán,jīn rì gū chén dài lèi kàn。
水殿帘开风月白,秋光未到已惊寒。shuǐ diàn lián kāi fēng yuè bái,qiū guāng wèi dào yǐ jīng hán。

行宫

杨圻

穆王重到六龙回,想像空教异代哀。mù wáng zhòng dào liù lóng huí,xiǎng xiàng kōng jiào yì dài āi。
日午退朝开便殿,秋山都到御床来。rì wǔ tuì cháo kāi biàn diàn,qiū shān dōu dào yù chuáng lái。

山窗晓望

杨圻

岭上阴晴总不分,松萝幽鸟自成群。lǐng shàng yīn qíng zǒng bù fēn,sōng luó yōu niǎo zì chéng qún。
纱窗疏雨两三点,不见江湖但见云。shā chuāng shū yǔ liǎng sān diǎn,bù jiàn jiāng hú dàn jiàn yún。

五老峰庐山最高处

杨圻

莫负今朝宿斗牛,枢衣便欲叩琼楼。mò fù jīn cháo sù dòu niú,shū yī biàn yù kòu qióng lóu。
平生第一登高处,只有青天在上头。píng shēng dì yī dēng gāo chù,zhǐ yǒu qīng tiān zài shàng tóu。

荥阳

杨圻

广陵传得嵇中散,一宿华阳万古愁。guǎng líng chuán dé jī zhōng sàn,yī sù huá yáng wàn gǔ chóu。
夜入洛阳三百里,秋山月落打钟楼。yè rù luò yáng sān bǎi lǐ,qiū shān yuè luò dǎ zhōng lóu。

新月

杨圻

上来新月照娟娟,绝磴松萝入暮烟。shàng lái xīn yuè zhào juān juān,jué dèng sōng luó rù mù yān。
题湿翠微无处所,朗吟直欲写青天。tí shī cuì wēi wú chù suǒ,lǎng yín zhí yù xiě qīng tiān。