古诗词

哀南溟

杨圻

噫吁乎,郁郁葱葱何年王气来南方。yī xū hū,yù yù cōng cōng hé nián wáng qì lái nán fāng。
开疆拓上势莫当。kāi jiāng tuò shàng shì mò dāng。
偶然足迹出八荒,男儿当为外国王。ǒu rán zú jì chū bā huāng,nán ér dāng wèi wài guó wáng。
君不见群公逐鹿国为空,骨肉操戈同室中。jūn bù jiàn qún gōng zhú lù guó wèi kōng,gǔ ròu cāo gē tóng shì zhōng。
杀人最多称奇功,哀哉万古之英雄。shā rén zuì duō chēng qí gōng,āi zāi wàn gǔ zhī yīng xióng。
日出月落之西东,茫茫大块禹迹穷。rì chū yuè luò zhī xī dōng,máng máng dà kuài yǔ jì qióng。
交臂失之故步封,卑哉万古之英雄。jiāo bì shī zhī gù bù fēng,bēi zāi wàn gǔ zhī yīng xióng。
炎洲往事堪流涕,五百年间失载记。yán zhōu wǎng shì kān liú tì,wǔ bǎi nián jiān shī zài jì。
取而代之大有人,大国小国不可纪。qǔ ér dài zhī dà yǒu rén,dà guó xiǎo guó bù kě jì。
轩辕子孙真龙种,虬髯自王佗自帝。xuān yuán zi sūn zhēn lóng zhǒng,qiú rán zì wáng tuó zì dì。
磨刀割破沧溟水,快哉我取人所弃。mó dāo gē pò cāng míng shuǐ,kuài zāi wǒ qǔ rén suǒ qì。
目光熊熊烛宇宙,昂头天外攫土地。mù guāng xióng xióng zhú yǔ zhòu,áng tóu tiān wài jué tǔ dì。
岂不有意图中原,一笑置之今何世。qǐ bù yǒu yì tú zhōng yuán,yī xiào zhì zhī jīn hé shì。
其间称王十馀传,或数十年或百年。qí jiān chēng wáng shí yú chuán,huò shù shí nián huò bǎi nián。
一二故事但口述,考之文字殊茫然。yī èr gù shì dàn kǒu shù,kǎo zhī wén zì shū máng rán。
当时百蛮皆慑服,或以兵力或以贤。dāng shí bǎi mán jiē shè fú,huò yǐ bīng lì huò yǐ xián。
洪氏叶氏为最盛,洪武以后嘉道前。hóng shì yè shì wèi zuì shèng,hóng wǔ yǐ hòu jiā dào qián。
其人类皆雄俊悲不遇,掉头入海不回顾。qí rén lèi jiē xióng jùn bēi bù yù,diào tóu rù hǎi bù huí gù。
云梦八九多巨区,天下之事容可图。yún mèng bā jiǔ duō jù qū,tiān xià zhī shì róng kě tú。
国有真人走扶馀,为人不为真丈夫。guó yǒu zhēn rén zǒu fú yú,wèi rén bù wèi zhēn zhàng fū。
伏波铜鼓征南服,渡泸深入文身俗。fú bō tóng gǔ zhēng nán fú,dù lú shēn rù wén shēn sú。
但闻地角有干戈,不知天上何年月。dàn wén dì jiǎo yǒu gàn gē,bù zhī tiān shàng hé nián yuè。
南荒阡陌起人烟,斩棘披荆不计年。nán huāng qiān mò qǐ rén yān,zhǎn jí pī jīng bù jì nián。
大泽云深驱象阵,春山日暖种桑田。dà zé yún shēn qū xiàng zhèn,chūn shān rì nuǎn zhǒng sāng tián。
火齐木难夸宝藏,星罗棋布膏腴壤。huǒ qí mù nán kuā bǎo cáng,xīng luó qí bù gāo yú rǎng。
何曾黼黻献冰蚕,尽有珊瑚搜铁网。hé céng fǔ fú xiàn bīng cán,jǐn yǒu shān hú sōu tiě wǎng。
越王台殿浪花中,鼓角相闻大海东。yuè wáng tái diàn làng huā zhōng,gǔ jiǎo xiāng wén dà hǎi dōng。
天池一击歌大风,射杀鲸鲵屠蛟龙。tiān chí yī jī gē dà fēng,shè shā jīng ní tú jiāo lóng。
当年跃马亦天意,得志全凭苍莽气。dāng nián yuè mǎ yì tiān yì,dé zhì quán píng cāng mǎng qì。
鞭笞异族若牛羊,前仆后起一再厉。biān chī yì zú ruò niú yáng,qián pū hòu qǐ yī zài lì。
似闻北向望星辰,物外田园世外身。shì wén běi xiàng wàng xīng chén,wù wài tián yuán shì wài shēn。
绝岛云霞三佛曙,仙山鸡犬万家春。jué dǎo yún xiá sān fú shǔ,xiān shān jī quǎn wàn jiā chūn。
可怜北户谁相劳,天限南风不能到。kě lián běi hù shuí xiāng láo,tiān xiàn nán fēng bù néng dào。
真定虚闻报汉尝,西京犹下珠崖诏。zhēn dìng xū wén bào hàn cháng,xī jīng yóu xià zhū yá zhào。
朗{王序}水草动愁思,遗恨吞吴失此时。lǎng wáng xù shuǐ cǎo dòng chóu sī,yí hèn tūn wú shī cǐ shí。
花里但馀秦父老,草间犹见汉旌旗。huā lǐ dàn yú qín fù lǎo,cǎo jiān yóu jiàn hàn jīng qí。
空令叱咤惊四裔,成事艰难失之易。kōng lìng chì zhà jīng sì yì,chéng shì jiān nán shī zhī yì。
中使频传载宝归,疆臣未识怀柔计。zhōng shǐ pín chuán zài bǎo guī,jiāng chén wèi shí huái róu jì。
楼船白鸟自西来,金剑尘寒铁锁开。lóu chuán bái niǎo zì xī lái,jīn jiàn chén hán tiě suǒ kāi。
霸业寂寥何处问,渔樵踪迹水天哀。bà yè jì liáo hé chù wèn,yú qiáo zōng jì shuǐ tiān āi。
行吟山泽来荒野,形势凄凉绝壁下。xíng yín shān zé lái huāng yě,xíng shì qī liáng jué bì xià。
居人犹在话桑麻,夷歌数处惊戎马。jū rén yóu zài huà sāng má,yí gē shù chù jīng róng mǎ。
海上寒山秋照红,扁舟指点有无中。hǎi shàng hán shān qiū zhào hóng,biǎn zhōu zhǐ diǎn yǒu wú zhōng。
庸知徐福迷仙岛,不道隗嚣有故宫。yōng zhī xú fú mí xiān dǎo,bù dào kuí xiāo yǒu gù gōng。
古时瓯粤非吾类,一纸羁縻至今利。gǔ shí ōu yuè fēi wú lèi,yī zhǐ jī mí zhì jīn lì。
行色千金壮陆生,雄心百世惊刘季。xíng sè qiān jīn zhuàng lù shēng,xióng xīn bǎi shì jīng liú jì。
避世飘然作客星,披图初见九头经。bì shì piāo rán zuò kè xīng,pī tú chū jiàn jiǔ tóu jīng。
何人吹笛家山破,看尽蛮烟万点青。hé rén chuī dí jiā shān pò,kàn jǐn mán yān wàn diǎn qīng。
嗟我乘槎来何暮,物换星移时势去。jiē wǒ chéng chá lái hé mù,wù huàn xīng yí shí shì qù。
行人不识项王台,海鸥犹上田横墓。xíng rén bù shí xiàng wáng tái,hǎi ōu yóu shàng tián héng mù。
逞将姓氏考蚕丛,独抱狂愁倚红树。chěng jiāng xìng shì kǎo cán cóng,dú bào kuáng chóu yǐ hóng shù。
拔山意气今巳矣,铁戟沈沙不知处。bá shān yì qì jīn sì yǐ,tiě jǐ shěn shā bù zhī chù。
大好金汤拱海门,七洲风物总消魂。dà hǎo jīn tāng gǒng hǎi mén,qī zhōu fēng wù zǒng xiāo hún。
山间射鹿迷吴苑,江上驱羊识楚孙。shān jiān shè lù mí wú yuàn,jiāng shàng qū yáng shí chǔ sūn。
烟波浩荡渚宫寂,春草幽幽春潮湿。yān bō hào dàng zhǔ gōng jì,chūn cǎo yōu yōu chūn cháo shī。
绝峡云荒水客愁,沧洲雨暖鲛人泣。jué xiá yún huāng shuǐ kè chóu,cāng zhōu yǔ nuǎn jiāo rén qì。
虎啸龙吟接大荒,管弦哀乱怨沧桑。hǔ xiào lóng yín jiē dà huāng,guǎn xián āi luàn yuàn cāng sāng。
非关抱器思箕子,不为啼鹃吊蜀王。fēi guān bào qì sī jī zi,bù wèi tí juān diào shǔ wáng。
桄榔叶老秋阴重,欲把雄愁画云梦。guāng láng yè lǎo qiū yīn zhòng,yù bǎ xióng chóu huà yún mèng。
人事天时不可知,立马川原意飞动。rén shì tiān shí bù kě zhī,lì mǎ chuān yuán yì fēi dòng。
鲲鹏南徙黯伤神,一片兴亡问水滨。kūn péng nán xǐ àn shāng shén,yī piàn xīng wáng wèn shuǐ bīn。
数着残棋犹未了,风生日落更无人。shù zhe cán qí yóu wèi le,fēng shēng rì luò gèng wú rén。

杨圻

杨圻,初名朝庆,更名鉴瑩,又名圻,字云史,号野王,常熟人,年二十一,以秀才为詹事府主簿,二十七为户部郎中。光绪二十八年(1902)举人,官邮传部郎中,出任英属南洋领事。入民国,任吴佩孚秘书长,亦曾经商。抗日战争爆发,居香港,病卒。 杨圻的作品>>

猜您喜欢

巴黎怨

杨圻

一曲珠喉万佛郎,英雄酒色踏歌场。yī qū zhū hóu wàn fú láng,yīng xióng jiǔ sè tà gē chǎng。
公孙剑器今何在,闲断刀环唱武皇。gōng sūn jiàn qì jīn hé zài,xián duàn dāo huán chàng wǔ huáng。

巴黎怨

杨圻

仓卒延秋万骑屯,天空甲马步虚尘。cāng zú yán qiū wàn qí tún,tiān kōng jiǎ mǎ bù xū chén。
将军夜入淮阴市,月照千街不见人。jiāng jūn yè rù huái yīn shì,yuè zhào qiān jiē bù jiàn rén。

巴黎怨

杨圻

金谷名园作战濠,河阳无复季伦豪。jīn gǔ míng yuán zuò zhàn háo,hé yáng wú fù jì lún háo。
玫瑰月里飞红雪,玉砌雕栏马粪高。méi guī yuè lǐ fēi hóng xuě,yù qì diāo lán mǎ fèn gāo。

巴黎怨

杨圻

唐沁商堆事久非,春风秋月梦依稀。táng qìn shāng duī shì jiǔ fēi,chūn fēng qiū yuè mèng yī xī。
绿窗举国压金线,不绣歌裙绣战衣。lǜ chuāng jǔ guó yā jīn xiàn,bù xiù gē qún xiù zhàn yī。

巴黎怨

杨圻

当年六合劲烟尘,天上人间拿破仑。dāng nián liù hé jìn yān chén,tiān shàng rén jiān ná pò lún。
武帝旌旗谁眼见,白头军士已无人。wǔ dì jīng qí shuí yǎn jiàn,bái tóu jūn shì yǐ wú rén。

吊方孝孺墓

杨圻

江山虽自归同姓,心迹何由异贰臣。jiāng shān suī zì guī tóng xìng,xīn jì hé yóu yì èr chén。
千古艰难盖棺日,十分容易读书人。qiān gǔ jiān nán gài guān rì,shí fēn róng yì dú shū rén。

吊方孝孺墓

杨圻

独寻秋草吊寒烟,遗恨悠悠五百年。dú xún qiū cǎo diào hán yān,yí hèn yōu yōu wǔ bǎi nián。
地下天颜犹咫尺,孝陵山色墓门前。dì xià tiān yán yóu zhǐ chǐ,xiào líng shān sè mù mén qián。

读陈后山诗书后

杨圻

平生秀句满江湖,诗亦穷人信有无。píng shēng xiù jù mǎn jiāng hú,shī yì qióng rén xìn yǒu wú。
莫笑后山穷已甚,我无知己似欧苏。mò xiào hòu shān qióng yǐ shén,wǒ wú zhī jǐ shì ōu sū。

小姑山本作小孤山与彭浪矶对峙

杨圻

黛影临流点碧空,过江人物话艟艨。dài yǐng lín liú diǎn bì kōng,guò jiāng rén wù huà chōng méng。
彭郎居处今谁共,枉把新诗夺战功。péng láng jū chù jīn shuí gòng,wǎng bǎ xīn shī duó zhàn gōng。

行宫

杨圻

太平皇帝驻金銮,今日孤臣带泪看。tài píng huáng dì zhù jīn luán,jīn rì gū chén dài lèi kàn。
水殿帘开风月白,秋光未到已惊寒。shuǐ diàn lián kāi fēng yuè bái,qiū guāng wèi dào yǐ jīng hán。

行宫

杨圻

穆王重到六龙回,想像空教异代哀。mù wáng zhòng dào liù lóng huí,xiǎng xiàng kōng jiào yì dài āi。
日午退朝开便殿,秋山都到御床来。rì wǔ tuì cháo kāi biàn diàn,qiū shān dōu dào yù chuáng lái。

山窗晓望

杨圻

岭上阴晴总不分,松萝幽鸟自成群。lǐng shàng yīn qíng zǒng bù fēn,sōng luó yōu niǎo zì chéng qún。
纱窗疏雨两三点,不见江湖但见云。shā chuāng shū yǔ liǎng sān diǎn,bù jiàn jiāng hú dàn jiàn yún。

五老峰庐山最高处

杨圻

莫负今朝宿斗牛,枢衣便欲叩琼楼。mò fù jīn cháo sù dòu niú,shū yī biàn yù kòu qióng lóu。
平生第一登高处,只有青天在上头。píng shēng dì yī dēng gāo chù,zhǐ yǒu qīng tiān zài shàng tóu。

荥阳

杨圻

广陵传得嵇中散,一宿华阳万古愁。guǎng líng chuán dé jī zhōng sàn,yī sù huá yáng wàn gǔ chóu。
夜入洛阳三百里,秋山月落打钟楼。yè rù luò yáng sān bǎi lǐ,qiū shān yuè luò dǎ zhōng lóu。

新月

杨圻

上来新月照娟娟,绝磴松萝入暮烟。shàng lái xīn yuè zhào juān juān,jué dèng sōng luó rù mù yān。
题湿翠微无处所,朗吟直欲写青天。tí shī cuì wēi wú chù suǒ,lǎng yín zhí yù xiě qīng tiān。