古诗词

江南好青溪秋思

杨圻

萧萧也,风起更潮生。xiāo xiāo yě,fēng qǐ gèng cháo shēng。
独宿江城闻雁过,数星镫火暗金陵,秋笛雨中听。dú sù jiāng chéng wén yàn guò,shù xīng dèng huǒ àn jīn líng,qiū dí yǔ zhōng tīng。

杨圻

杨圻,初名朝庆,更名鉴瑩,又名圻,字云史,号野王,常熟人,年二十一,以秀才为詹事府主簿,二十七为户部郎中。光绪二十八年(1902)举人,官邮传部郎中,出任英属南洋领事。入民国,任吴佩孚秘书长,亦曾经商。抗日战争爆发,居香港,病卒。 杨圻的作品>>

猜您喜欢

癸丑四月哀徐怀礼

杨圻

君十年前一贱徒,盗贩杀人在法诛。jūn shí nián qián yī jiàn tú,dào fàn shā rén zài fǎ zhū。
江淮之间数逃逋,翻然改悔濯泥涂。jiāng huái zhī jiān shù táo bū,fān rán gǎi huǐ zhuó ní tú。
先帝有诏曰赦诸,赐名怀礼握兵符。xiān dì yǒu zhào yuē shè zhū,cì míng huái lǐ wò bīng fú。
辛亥反侧清祚墟,坐镇东南安三吴。xīn hài fǎn cè qīng zuò xū,zuò zhèn dōng nán ān sān wú。
好人不敢窥江都,狙杀花云好头颅。hǎo rén bù gǎn kuī jiāng dōu,jū shā huā yún hǎo tóu lú。
数君之罗岂曰无,数君之功不可诬。shù jūn zhī luó qǐ yuē wú,shù jūn zhī gōng bù kě wū。
七尺躯,血模糊,乱世不死非丈夫。qī chǐ qū,xuè mó hú,luàn shì bù sǐ fēi zhàng fū。

哀大刀王五

杨圻

长官谁健儿,王五四海友。zhǎng guān shuí jiàn ér,wáng wǔ sì hǎi yǒu。
高颡贯大鼻,河目胆如斗。gāo sǎng guàn dà bí,hé mù dǎn rú dòu。
策马过其门,遮客不得走。cè mǎ guò qí mén,zhē kè bù dé zǒu。
大臂如巨橼,持我坐并肘。dà bì rú jù yuán,chí wǒ zuò bìng zhǒu。
呼妻出见客,布衣椎髻妇。hū qī chū jiàn kè,bù yī chuí jì fù。
杀鸡具面饼,酌我巨觥酒。shā jī jù miàn bǐng,zhuó wǒ jù gōng jiǔ。
大声谈刀剑,眼光忽左右。dà shēng tán dāo jiàn,yǎn guāng hū zuǒ yòu。
自言少年事,为盗杀人夥。zì yán shǎo nián shì,wèi dào shā rén huǒ。
天下多奸吏,安得尽授首。tiān xià duō jiān lì,ān dé jǐn shòu shǒu。
悖入不悖出,此理天不取。bèi rù bù bèi chū,cǐ lǐ tiān bù qǔ。
男儿贵坦白,杀人安足丑。nán ér guì tǎn bái,shā rén ān zú chǒu。
英雄如落日,忽焉已衰朽。yīng xióng rú luò rì,hū yān yǐ shuāi xiǔ。
我时方弱冠,闻言前席久。wǒ shí fāng ruò guān,wén yán qián xí jiǔ。
问以刀剑术,大笑握我手。wèn yǐ dāo jiàn shù,dà xiào wò wǒ shǒu。
公子好书生,才智得未有。gōng zi hǎo shū shēng,cái zhì dé wèi yǒu。
一人何足敌,六经乃真守。yī rén hé zú dí,liù jīng nǎi zhēn shǒu。
豚儿令读书,群能教之否。tún ér lìng dú shū,qún néng jiào zhī fǒu。
世道促浩劫,饥寒十八九。shì dào cù hào jié,jī hán shí bā jiǔ。
天下一指掌,有事十年后。tiān xià yī zhǐ zhǎng,yǒu shì shí nián hòu。
斯言犹在耳,斯人木已秀。sī yán yóu zài ěr,sī rén mù yǐ xiù。
真气见肺肝,愧死肉食臭。zhēn qì jiàn fèi gān,kuì sǐ ròu shí chòu。
乃知山泽间,奇士或一觏。nǎi zhī shān zé jiān,qí shì huò yī gòu。
人生共天地,流品何薄厚。rén shēng gòng tiān dì,liú pǐn hé báo hòu。
苟无义礼心,衣冠有禽兽。gǒu wú yì lǐ xīn,yī guān yǒu qín shòu。

唐六如画松壁歌

杨圻

众峰落平地,千松万松直。zhòng fēng luò píng dì,qiān sōng wàn sōng zhí。
樵禁逾千岁,遂得高百尺。qiáo jìn yú qiān suì,suì dé gāo bǎi chǐ。
出林天忽明,到门松尽失。chū lín tiān hū míng,dào mén sōng jǐn shī。
孤僧开晓窗,偕我面壁立。gū sēng kāi xiǎo chuāng,xié wǒ miàn bì lì。
双松忽穿梁,丈人乃在室。shuāng sōng hū chuān liáng,zhàng rén nǎi zài shì。
虚翠动几案,秋阴出粉墨。xū cuì dòng jǐ àn,qiū yīn chū fěn mò。
何年托孤根,堂隍生黝碧。hé nián tuō gū gēn,táng huáng shēng yǒu bì。
僧言六如画,弄笔寿幽僻。sēng yán liù rú huà,nòng bǐ shòu yōu pì。
通神在岁久,十二万朝夕。tōng shén zài suì jiǔ,shí èr wàn cháo xī。
夜闻风雨摇,梦见龙对啮。yè wén fēng yǔ yáo,mèng jiàn lóng duì niè。
昔时墙欲倾,欲留不可得。xī shí qiáng yù qīng,yù liú bù kě dé。
今者粉剥落,墨光复清澈。jīn zhě fěn bō luò,mò guāng fù qīng chè。
曷若任墙倾,松当离壁立。hé ruò rèn qiáng qīng,sōng dāng lí bì lì。
其生也无根,使与岩柯接。qí shēng yě wú gēn,shǐ yǔ yán kē jiē。
妙手活迹象,不受造化力。miào shǒu huó jì xiàng,bù shòu zào huà lì。
或者挟风雷,其龙破夜出。huò zhě xié fēng léi,qí lóng pò yè chū。
下乃不死药,与君斸琥珀。xià nǎi bù sǐ yào,yǔ jūn zhǔ hǔ pò。

流民诗癸丑八月过京口作

杨圻

蝼蚁知贪生,兵祸不可弭。lóu yǐ zhī tān shēng,bīng huò bù kě mǐ。
夕阳满江头,流民千百徙。xī yáng mǎn jiāng tóu,liú mín qiān bǎi xǐ。
有翁与我语,语止泪不止。yǒu wēng yǔ wǒ yǔ,yǔ zhǐ lèi bù zhǐ。
去岁经革命,今岁苦蛇豕。qù suì jīng gé mìng,jīn suì kǔ shé shǐ。
金陵经百战,负固争凭恃。jīn líng jīng bǎi zhàn,fù gù zhēng píng shì。
壮夫死数万,玉石皆披靡。zhuàng fū sǐ shù wàn,yù shí jiē pī mí。
妻子走相失,兄弟离桑梓。qī zi zǒu xiāng shī,xiōng dì lí sāng zǐ。
留此老筋骨,露宿寒霜里。liú cǐ lǎo jīn gǔ,lù sù hán shuāng lǐ。
两岁三避兵,十室九倾圮。liǎng suì sān bì bīng,shí shì jiǔ qīng pǐ。
忍死思一归,存没得审諟。rěn sǐ sī yī guī,cún méi dé shěn shì。
或者皆归来,室近人亦迩。huò zhě jiē guī lái,shì jìn rén yì ěr。
入城但空巷,板屋立秋水。rù chéng dàn kōng xiàng,bǎn wū lì qiū shuǐ。
败灶生湿菌,故井一俯视。bài zào shēng shī jūn,gù jǐng yī fǔ shì。
屋角耕织具,频年劳十指。wū jiǎo gēng zhī jù,pín nián láo shí zhǐ。
生也谁之恩,死也谁所使。shēng yě shuí zhī ēn,sǐ yě shuí suǒ shǐ。
同尽非所悲,独活将何以。tóng jǐn fēi suǒ bēi,dú huó jiāng hé yǐ。
孤寡众能怜,老耄人所鄙。gū guǎ zhòng néng lián,lǎo mào rén suǒ bǐ。
少壮可自养,残废将谁倚。shǎo zhuàng kě zì yǎng,cán fèi jiāng shuí yǐ。
天下皆战垒,安见彼善此。tiān xià jiē zhàn lěi,ān jiàn bǐ shàn cǐ。
出门匍匐行,沟壑甘即委。chū mén pú fú xíng,gōu hè gān jí wěi。
饥久肠胃痛,气竭但自捶。jī jiǔ cháng wèi tòng,qì jié dàn zì chuí。
西风吹泪面,哀语酸骨髓。xī fēng chuī lèi miàn,āi yǔ suān gǔ suǐ。
一恸发众哀,千百连声起。yī tòng fā zhòng āi,qiān bǎi lián shēng qǐ。
我闻流民哭,伤心不能已。wǒ wén liú mín kū,shāng xīn bù néng yǐ。
先朝恤涂炭,九庙一敝屣。xiān cháo xù tú tàn,jiǔ miào yī bì xǐ。
揖让已经年,锋镝犹千里。yī ràng yǐ jīng nián,fēng dī yóu qiān lǐ。
谁操同室戈,徒为数人事。shuí cāo tóng shì gē,tú wèi shù rén shì。
良民百愿虚,始虑宁及此。liáng mín bǎi yuàn xū,shǐ lǜ níng jí cǐ。
失地不得生,得城宁免死。shī dì bù dé shēng,dé chéng níng miǎn sǐ。
覆巢卵无完,投鼠器亦毁。fù cháo luǎn wú wán,tóu shǔ qì yì huǐ。
败固非民福,胜亦民何喜。bài gù fēi mín fú,shèng yì mín hé xǐ。
始知祸福机,无与顺逆理。shǐ zhī huò fú jī,wú yǔ shùn nì lǐ。
战胜祸更深,功高安足齿。zhàn shèng huò gèng shēn,gōng gāo ān zú chǐ。
四海多流民,何独江淮是。sì hǎi duō liú mín,hé dú jiāng huái shì。
后来何以苏,销兵务耒耜。hòu lái hé yǐ sū,xiāo bīng wù lěi sì。

癸丑北游诗五十首选二十四其二

杨圻

北土非长策,依违意未安。běi tǔ fēi zhǎng cè,yī wéi yì wèi ān。
忽看今夜月,应念故宫寒。hū kàn jīn yè yuè,yīng niàn gù gōng hán。
八极春无尽,孤臣泪不干。bā jí chūn wú jǐn,gū chén lèi bù gàn。
军需天下动,欲问是非难。jūn xū tiān xià dòng,yù wèn shì fēi nán。

癸丑北游诗五十首选二十四其二

杨圻

日月回京阙,威仪见汉官。rì yuè huí jīng quē,wēi yí jiàn hàn guān。
五胡馀父老,九庙荐杯盘。wǔ hú yú fù lǎo,jiǔ miào jiàn bēi pán。
帝里春无恙,天衣泪不干。dì lǐ chūn wú yàng,tiān yī lèi bù gàn。
未能忘麦饭,减膳内臣看。wèi néng wàng mài fàn,jiǎn shàn nèi chén kàn。

题袁抱存寒庐茗话图卷子即西苑流水音千尺雪旧址

杨圻

天下已定当高歌,诗人不及侯王多。tiān xià yǐ dìng dāng gāo gē,shī rén bù jí hóu wáng duō。
袁侯一室大如斗,海内清才容收罗。yuán hóu yī shì dà rú dòu,hǎi nèi qīng cái róng shōu luó。
三山丘壑本奇绝,六百年无诗人迹。sān shān qiū hè běn qí jué,liù bǎi nián wú shī rén jì。
建章前殿雪中开,沁水辋川皆失色。jiàn zhāng qián diàn xuě zhōng kāi,qìn shuǐ wǎng chuān jiē shī sè。
玉龙呼啸来寒空,古松流水静房拢。yù lóng hū xiào lái hán kōng,gǔ sōng liú shuǐ jìng fáng lǒng。
雪前风起春灯乱,雪后烟开月满宫。xuě qián fēng qǐ chūn dēng luàn,xuě hòu yān kāi yuè mǎn gōng。
梁园俦侣皆诗伯,水上楼台万象出。liáng yuán chóu lǚ jiē shī bó,shuǐ shàng lóu tái wàn xiàng chū。
雕梁画栋帝王家,冻砚寒窗幽人宅。diāo liáng huà dòng dì wáng jiā,dòng yàn hán chuāng yōu rén zhái。
主人煮冰凿天河,砂铛竹灶煎松萝。zhǔ rén zhǔ bīng záo tiān hé,shā dāng zhú zào jiān sōng luó。
贪泉狂泉饮者众,试尝此茗当如何。tān quán kuáng quán yǐn zhě zhòng,shì cháng cǐ míng dāng rú hé。
沧桑话罢呵画笔,瑶林玉树散仙客。cāng sāng huà bà hē huà bǐ,yáo lín yù shù sàn xiān kè。
闭门千载见高风,岂如西园记游屐。bì mén qiān zài jiàn gāo fēng,qǐ rú xī yuán jì yóu jī。
我有蘧庐天地开,飘然南极袖诗回。wǒ yǒu qú lú tiān dì kāi,piāo rán nán jí xiù shī huí。
眼中五岳何曾见,指点人间雪几堆。yǎn zhōng wǔ yuè hé céng jiàn,zhǐ diǎn rén jiān xuě jǐ duī。

题五洲地图

杨圻

入门屋大乾坤窄,八荒四极在我室。rù mén wū dà qián kūn zhǎi,bā huāng sì jí zài wǒ shì。
手扪五岳皆平地,坐视沧海忽壁立。shǒu mén wǔ yuè jiē píng dì,zuò shì cāng hǎi hū bì lì。
恍如上界一俯瞩,三分尘上水居七。huǎng rú shàng jiè yī fǔ zhǔ,sān fēn chén shàng shuǐ jū qī。
又如置身洪荒前,当时不见一人迹。yòu rú zhì shēn hóng huāng qián,dāng shí bù jiàn yī rén jì。
昆仑之外原无山,馀气磅礴散万脉。kūn lún zhī wài yuán wú shān,yú qì bàng bó sàn wàn mài。
东南诸国临大水,西北川原岂终极。dōng nán zhū guó lín dà shuǐ,xī běi chuān yuán qǐ zhōng jí。
乃知大块非无垠,直若盆水浮败叶。nǎi zhī dà kuài fēi wú yín,zhí ruò pén shuǐ fú bài yè。
关塞古今称形胜,自我视之皆智力。guān sāi gǔ jīn chēng xíng shèng,zì wǒ shì zhī jiē zhì lì。
图中斑驳五色分,人种国界辨明晰。tú zhōng bān bó wǔ sè fēn,rén zhǒng guó jiè biàn míng xī。
世上沿革血染成,此图变更乍朝夕。shì shàng yán gé xuè rǎn chéng,cǐ tú biàn gèng zhà cháo xī。
人间无日无干戈,一万年后知何色。rén jiān wú rì wú gàn gē,yī wàn nián hòu zhī hé sè。
起来取图裂粉碎,无地存身计亦得。qǐ lái qǔ tú liè fěn suì,wú dì cún shēn jì yì dé。
回头新月照空墙,似闻吴质嫦娥微叹息。huí tóu xīn yuè zhào kōng qiáng,shì wén wú zhì cháng é wēi tàn xī。

登徐州陶公阁

杨圻

秦皇心八荒,东游巫王气。qín huáng xīn bā huāng,dōng yóu wū wáng qì。
真人常自疑,山中匿刘季。zhēn rén cháng zì yí,shān zhōng nì liú jì。
项王战五年,一夕楚歌至。xiàng wáng zhàn wǔ nián,yī xī chǔ gē zhì。
汉德忽衰落,群雄据燕冀。hàn dé hū shuāi luò,qún xióng jù yàn jì。
先主久落魄,思攫寸土寄。xiān zhǔ jiǔ luò pò,sī jué cùn tǔ jì。
嗟嗟我徐州,久为用武地。jiē jiē wǒ xú zhōu,jiǔ wèi yòng wǔ dì。
贤哉陶恭祖,揖让靖枭贽。xián zāi táo gōng zǔ,yī ràng jìng xiāo zhì。
闾阎安鸡犬,父老免离弃。lǘ yán ān jī quǎn,fù lǎo miǎn lí qì。
献帝初无恙,取土亦何意。xiàn dì chū wú yàng,qǔ tǔ yì hé yì。
为问刘使君,东来能无愧。wèi wèn liú shǐ jūn,dōng lái néng wú kuì。
阿瞒驱兵来,下邳忽失利。ā mán qū bīng lái,xià pī hū shī lì。
百姓转沟壑,亡命仅数骑。bǎi xìng zhuǎn gōu hè,wáng mìng jǐn shù qí。
他年入成都,刘璋亦让位。tā nián rù chéng dōu,liú zhāng yì ràng wèi。
人弃我所取,一再攻不备。rén qì wǒ suǒ qǔ,yī zài gōng bù bèi。
平生欺孤弱,所至得之易。píng shēng qī gū ruò,suǒ zhì dé zhī yì。
历数虽有归,英雄终虚伪。lì shù suī yǒu guī,yīng xióng zhōng xū wěi。
邓艾来阴平,兴亡如儿戏。dèng ài lái yīn píng,xīng wáng rú ér xì。
天意本无常,人事亦何为。tiān yì běn wú cháng,rén shì yì hé wèi。
得土必杀人,螳雀争觎觊。dé tǔ bì shā rén,táng què zhēng yú jì。
一姓岂终极,孤城几易帜。yī xìng qǐ zhōng jí,gū chéng jǐ yì zhì。
宁令万骨枯,成我数年事。níng lìng wàn gǔ kū,chéng wǒ shù nián shì。
所谓吊伐心,大盗胜者贵。suǒ wèi diào fá xīn,dà dào shèng zhě guì。
逐鹿满今古,心迹岂同异。zhú lù mǎn jīn gǔ,xīn jì qǐ tóng yì。
哀哉众生灵,浩劫将焉避。āi zāi zhòng shēng líng,hào jié jiāng yān bì。
益思陶公贤,千载感高义。yì sī táo gōng xián,qiān zài gǎn gāo yì。
下车登城楼,怆然出涕泗。xià chē dēng chéng lóu,chuàng rán chū tì sì。