古诗词

贺新郎·秋恨

郑文焯

暗雨凄邻笛。àn yǔ qī lín dí。
感秋魂,吟边憔悴,过江词客。gǎn qiū hún,yín biān qiáo cuì,guò jiāng cí kè。
非雾非烟神州渺,愁入一天冤碧。fēi wù fēi yān shén zhōu miǎo,chóu rù yī tiān yuān bì。
梦不到、青芜旧国。mèng bù dào qīng wú jiù guó。
休洒西风新亭泪,障狂澜、犹有东南壁。xiū sǎ xī fēng xīn tíng lèi,zhàng kuáng lán yóu yǒu dōng nán bì。
空掩袂,望云北。kōng yǎn mèi,wàng yún běi。
雕栏玉砌都陈迹。diāo lán yù qì dōu chén jì。
黯重扃、夷歌野哭,晦冥朝夕。àn zhòng jiōng yí gē yě kū,huì míng cháo xī。
十万横磨今安在?赢得胡尘千尺。shí wàn héng mó jīn ān zài?yíng dé hú chén qiān chǐ。
问天地、榛荆谁辟?夜半有人持山去,蓦崩舟、坠壑蛟龙泣。wèn tiān dì zhēn jīng shuí pì?yè bàn yǒu rén chí shān qù,mò bēng zhōu zhuì hè jiāo lóng qì。
还念此,断肠直。hái niàn cǐ,duàn cháng zhí。
日落羌笳咽。rì luò qiāng jiā yàn。
认一行、高鸿尽处,五云城阙。rèn yī xíng gāo hóng jǐn chù,wǔ yún chéng quē。
满眼惊尘还乡梦,重见昆池灰劫。mǎn yǎn jīng chén hái xiāng mèng,zhòng jiàn kūn chí huī jié。
更马上、琵琶催发。gèng mǎ shàng pí pá cuī fā。
露冷横门移盘去,甚金仙,也怨关山别。lù lěng héng mén yí pán qù,shén jīn xiān,yě yuàn guān shān bié。
愁寄与,汉家月。chóu jì yǔ,hàn jiā yuè。
故人抗议多风烈。gù rén kàng yì duō fēng liè。
漫消魂、题诗陇树,谁旌奇节。màn xiāo hún tí shī lǒng shù,shuí jīng qí jié。
易水空成填恨海,西北终忧天缺。yì shuǐ kōng chéng tián hèn hǎi,xī běi zhōng yōu tiān quē。
但目尽、平烟区脱。dàn mù jǐn píng yān qū tuō。
不信天心浑如醉,好江山、换了啼鹃血。bù xìn tiān xīn hún rú zuì,hǎo jiāng shān huàn le tí juān xuè。
长剑倚,向谁说。zhǎng jiàn yǐ,xiàng shuí shuō。
郑文焯

郑文焯

郑文焯(1856~1918)晚清官员、词人。字俊臣,号小坡,又号叔问,晚号鹤、鹤公、鹤翁、鹤道人,别署冷红词客,尝梦游石芝崦,见素鹤翔于云间,因自号石芝崦主及大鹤山人,奉天铁岭(今属辽宁)人,隶正黄旗汉军籍,而托为郑康成裔,自称高密郑氏。光绪举人,曾任内阁中书,后旅居苏州。工诗词,通音律,擅书画,懂医道,长于金石古器之鉴,而以词人著称于世,其词多表现对清王朝覆灭的悲痛,所著有《大鹤山房全集》。 郑文焯的作品>>

猜您喜欢

闻雁

郑文焯

秋水渺无极,愁尽送白云。qiū shuǐ miǎo wú jí,chóu jǐn sòng bái yún。
西风何太急,北客独先闻。xī fēng hé tài jí,běi kè dú xiān wén。
旅梦苍烟寺,樵歌黄叶坟。lǚ mèng cāng yān sì,qiáo gē huáng yè fén。
江南鲜矰缴,雨夜尚呼群。jiāng nán xiān zēng jiǎo,yǔ yè shàng hū qún。