古诗词

望梅花

无名氏

日向南窗犹睡。rì xiàng nán chuāng yóu shuì。
疏篁外、柴门从闭。shū huáng wài chái mén cóng bì。
蓦有人来,轻轻敲户,才是转身慵起。mò yǒu rén lái,qīng qīng qiāo hù,cái shì zhuǎn shēn yōng qǐ。
正浓美。zhèng nóng měi。
一味黑甜,问人间、甚物堪比。yī wèi hēi tián,wèn rén jiān shén wù kān bǐ。
除是沉沉烂醉。chú shì chén chén làn zuì。
忘惊悸、又忘乘坠。wàng jīng jì yòu wàng chéng zhuì。
乘也不知,坠也不知,齐生死、一同天地。chéng yě bù zhī,zhuì yě bù zhī,qí shēng sǐ yī tóng tiān dì。
这些意。zhè xiē yì。
味悟难知,却如同、哑子做谜。wèi wù nán zhī,què rú tóng yǎ zi zuò mí。
猜您喜欢

无题

无名氏

芳迹依稀记汴梁,当年韵事久传扬;fāng jì yī xī jì biàn liáng,dāng nián yùn shì jiǔ chuán yáng;
紫宫有道通香窟,红粉多情恋上皇。zǐ gōng yǒu dào tōng xiāng kū,hóng fěn duō qíng liàn shàng huáng。
孰料胡儿驱铁马,竟教佳丽死红羊;shú liào hú ér qū tiě mǎ,jìng jiào jiā lì sǐ hóng yáng;
靖康奇耻谁为雪,黄河滔滔万古殇。jìng kāng qí chǐ shuí wèi xuě,huáng hé tāo tāo wàn gǔ shāng。

天净沙

无名氏

平沙细草斑斑,píng shā xì cǎo bān bān,
曲溪流水潺潺,qū xī liú shuǐ chán chán,
塞上清秋早寒。sāi shàng qīng qiū zǎo hán。
一声新雁,yī shēng xīn yàn,
黄云红叶青山。huáng yún hóng yè qīng shān。