古诗词

满江红

无名氏

今古高情,都缘在林泉江曲。jīn gǔ gāo qíng,dōu yuán zài lín quán jiāng qū。
知此身如幻,宁羡锦衣华屋。zhī cǐ shēn rú huàn,níng xiàn jǐn yī huá wū。
雅志偏怜雕浦月,达人岂羡金山玉。yǎ zhì piān lián diāo pǔ yuè,dá rén qǐ xiàn jīn shān yù。
喜满庭、花影日筛金,苔斑绿。xǐ mǎn tíng huā yǐng rì shāi jīn,tái bān lǜ。
终焉计,东篱菊。zhōng yān jì,dōng lí jú。
虚心杖,南轩竹。xū xīn zhàng,nán xuān zhú。
枕琴书高卧,坦然无辱。zhěn qín shū gāo wò,tǎn rán wú rǔ。
万古兴亡春梦觉,一溪云水平生足。wàn gǔ xīng wáng chūn mèng jué,yī xī yún shuǐ píng shēng zú。
看武陵三秀喷幽香,芝田熟。kàn wǔ líng sān xiù pēn yōu xiāng,zhī tián shú。
猜您喜欢

无题

无名氏

芳迹依稀记汴梁,当年韵事久传扬;fāng jì yī xī jì biàn liáng,dāng nián yùn shì jiǔ chuán yáng;
紫宫有道通香窟,红粉多情恋上皇。zǐ gōng yǒu dào tōng xiāng kū,hóng fěn duō qíng liàn shàng huáng。
孰料胡儿驱铁马,竟教佳丽死红羊;shú liào hú ér qū tiě mǎ,jìng jiào jiā lì sǐ hóng yáng;
靖康奇耻谁为雪,黄河滔滔万古殇。jìng kāng qí chǐ shuí wèi xuě,huáng hé tāo tāo wàn gǔ shāng。

天净沙

无名氏

平沙细草斑斑,píng shā xì cǎo bān bān,
曲溪流水潺潺,qū xī liú shuǐ chán chán,
塞上清秋早寒。sāi shàng qīng qiū zǎo hán。
一声新雁,yī shēng xīn yàn,
黄云红叶青山。huáng yún hóng yè qīng shān。