古诗词

满庭芳

无名氏

过去休思,未来莫想,见前一念俱忘。guò qù xiū sī,wèi lái mò xiǎng,jiàn qián yī niàn jù wàng。
三心灭去,显出法中王。sān xīn miè qù,xiǎn chū fǎ zhōng wáng。
便是生前面目,无形貌、独露堂堂。biàn shì shēng qián miàn mù,wú xíng mào dú lù táng táng。
玄玄理,四方真气,攒结聚中黄。xuán xuán lǐ,sì fāng zhēn qì,zǎn jié jù zhōng huáng。
闲闲常内守,胜如尘世,苦海茫茫。xián xián cháng nèi shǒu,shèng rú chén shì,kǔ hǎi máng máng。
任随缘随分,柔弱和光。rèn suí yuán suí fēn,róu ruò hé guāng。
渐渐轮回路出,看看近、来到蓬庄。jiàn jiàn lún huí lù chū,kàn kàn jìn lái dào péng zhuāng。
功成日,携云独步,朝见礼虚皇。gōng chéng rì,xié yún dú bù,cháo jiàn lǐ xū huáng。
猜您喜欢

无题

无名氏

芳迹依稀记汴梁,当年韵事久传扬;fāng jì yī xī jì biàn liáng,dāng nián yùn shì jiǔ chuán yáng;
紫宫有道通香窟,红粉多情恋上皇。zǐ gōng yǒu dào tōng xiāng kū,hóng fěn duō qíng liàn shàng huáng。
孰料胡儿驱铁马,竟教佳丽死红羊;shú liào hú ér qū tiě mǎ,jìng jiào jiā lì sǐ hóng yáng;
靖康奇耻谁为雪,黄河滔滔万古殇。jìng kāng qí chǐ shuí wèi xuě,huáng hé tāo tāo wàn gǔ shāng。

天净沙

无名氏

平沙细草斑斑,píng shā xì cǎo bān bān,
曲溪流水潺潺,qū xī liú shuǐ chán chán,
塞上清秋早寒。sāi shàng qīng qiū zǎo hán。
一声新雁,yī shēng xīn yàn,
黄云红叶青山。huáng yún hóng yè qīng shān。