古诗词

满庭芳

无名氏

稽首诸兄,略听吾劝,化饭朝日随缘。jī shǒu zhū xiōng,lüè tīng wú quàn,huà fàn cháo rì suí yuán。
残余好恶,只要自心坚。cán yú hǎo è,zhǐ yào zì xīn jiān。
饱后归庵静坐,无益语、闭口藏言。bǎo hòu guī ān jìng zuò,wú yì yǔ bì kǒu cáng yán。
他人过,见如不见,方寸得安然。tā rén guò,jiàn rú bù jiàn,fāng cùn dé ān rán。
且休寻玄妙,牢拴意马,紧锁心猿。qiě xiū xún xuán miào,láo shuān yì mǎ,jǐn suǒ xīn yuán。
去除人我,灭火消烟。qù chú rén wǒ,miè huǒ xiāo yān。
昼夜敌魔战睡,常寂静、调息绵绵。zhòu yè dí mó zhàn shuì,cháng jì jìng diào xī mián mián。
君知否,如斯妙用,子母自团圆。jūn zhī fǒu,rú sī miào yòng,zi mǔ zì tuán yuán。
猜您喜欢

无题

无名氏

芳迹依稀记汴梁,当年韵事久传扬;fāng jì yī xī jì biàn liáng,dāng nián yùn shì jiǔ chuán yáng;
紫宫有道通香窟,红粉多情恋上皇。zǐ gōng yǒu dào tōng xiāng kū,hóng fěn duō qíng liàn shàng huáng。
孰料胡儿驱铁马,竟教佳丽死红羊;shú liào hú ér qū tiě mǎ,jìng jiào jiā lì sǐ hóng yáng;
靖康奇耻谁为雪,黄河滔滔万古殇。jìng kāng qí chǐ shuí wèi xuě,huáng hé tāo tāo wàn gǔ shāng。

天净沙

无名氏

平沙细草斑斑,píng shā xì cǎo bān bān,
曲溪流水潺潺,qū xī liú shuǐ chán chán,
塞上清秋早寒。sāi shàng qīng qiū zǎo hán。
一声新雁,yī shēng xīn yàn,
黄云红叶青山。huáng yún hóng yè qīng shān。