古诗词

满庭芳

无名氏

清净家风,如常合道,本来面目休迷。qīng jìng jiā fēng,rú cháng hé dào,běn lái miàn mù xiū mí。
行住坐卧,何处不相随。xíng zhù zuò wò,hé chù bù xiāng suí。
达理头头解脱,明心无作无为。dá lǐ tóu tóu jiě tuō,míng xīn wú zuò wú wèi。
君还悟,丝毫放过,画饼不充饥。jūn hái wù,sī háo fàng guò,huà bǐng bù chōng jī。
古今贤达者,仗无情慧剑,斩断昏迷。gǔ jīn xián dá zhě,zhàng wú qíng huì jiàn,zhǎn duàn hūn mí。
把三尸赶退,六贼分离。bǎ sān shī gǎn tuì,liù zéi fēn lí。
云散天心独露,吐红霞、烹炼须弥。yún sàn tiān xīn dú lù,tǔ hóng xiá pēng liàn xū mí。
真功至,长生活计,能有几人知。zhēn gōng zhì,zhǎng shēng huó jì,néng yǒu jǐ rén zhī。
猜您喜欢

无题

无名氏

芳迹依稀记汴梁,当年韵事久传扬;fāng jì yī xī jì biàn liáng,dāng nián yùn shì jiǔ chuán yáng;
紫宫有道通香窟,红粉多情恋上皇。zǐ gōng yǒu dào tōng xiāng kū,hóng fěn duō qíng liàn shàng huáng。
孰料胡儿驱铁马,竟教佳丽死红羊;shú liào hú ér qū tiě mǎ,jìng jiào jiā lì sǐ hóng yáng;
靖康奇耻谁为雪,黄河滔滔万古殇。jìng kāng qí chǐ shuí wèi xuě,huáng hé tāo tāo wàn gǔ shāng。

天净沙

无名氏

平沙细草斑斑,píng shā xì cǎo bān bān,
曲溪流水潺潺,qū xī liú shuǐ chán chán,
塞上清秋早寒。sāi shàng qīng qiū zǎo hán。
一声新雁,yī shēng xīn yàn,
黄云红叶青山。huáng yún hóng yè qīng shān。