古诗词

双调水仙子失题

无名氏

青山隐隐水茫茫,时节登高却异乡。qīng shān yǐn yǐn shuǐ máng máng,shí jié dēng gāo què yì xiāng。
孤城孤客孤舟上,铁石人也断肠,泪涟涟断送了秋光。gū chéng gū kè gū zhōu shàng,tiě shí rén yě duàn cháng,lèi lián lián duàn sòng le qiū guāng。
黄花梦,一夜香,过了重阳。huáng huā mèng,yī yè xiāng,guò le zhòng yáng。
夕阳西下水东流,一事无成两鬓秋。xī yáng xī xià shuǐ dōng liú,yī shì wú chéng liǎng bìn qiū。
伤心人比黄花瘦,怯重阳九月九。shāng xīn rén bǐ huáng huā shòu,qiè zhòng yáng jiǔ yuè jiǔ。
强登临情思悠悠,望故国三千里,倚秋风十二楼。qiáng dēng lín qíng sī yōu yōu,wàng gù guó sān qiān lǐ,yǐ qiū fēng shí èr lóu。
没来由惹起闲愁。méi lái yóu rě qǐ xián chóu。
常记的离筵饮泣饯行时,折尽青青杨柳枝。cháng jì de lí yán yǐn qì jiàn xíng shí,zhé jǐn qīng qīng yáng liǔ zhī。
欲拈斑管书心事,无那可乾坤天样般纸。yù niān bān guǎn shū xīn shì,wú nà kě qián kūn tiān yàng bān zhǐ。
意悬悬诉不尽相思,谩写下鸳鸯字,空吟就花月词,凭何人付与娇姿。yì xuán xuán sù bù jǐn xiāng sī,mán xiě xià yuān yāng zì,kōng yín jiù huā yuè cí,píng hé rén fù yǔ jiāo zī。
一春鱼雁杳无闻,千里关山劳梦魂。yī chūn yú yàn yǎo wú wén,qiān lǐ guān shān láo mèng hún。
数归期屈指春纤困,结灯花犹未准。shù guī qī qū zhǐ chūn xiān kùn,jié dēng huā yóu wèi zhǔn。
叹芳年已过三旬,退莲脸消了红晕。tàn fāng nián yǐ guò sān xún,tuì lián liǎn xiāo le hóng yūn。
压春山长出皱纹,虚度了青春。yā chūn shān zhǎng chū zhòu wén,xū dù le qīng chūn。
猜您喜欢

无题

无名氏

芳迹依稀记汴梁,当年韵事久传扬;fāng jì yī xī jì biàn liáng,dāng nián yùn shì jiǔ chuán yáng;
紫宫有道通香窟,红粉多情恋上皇。zǐ gōng yǒu dào tōng xiāng kū,hóng fěn duō qíng liàn shàng huáng。
孰料胡儿驱铁马,竟教佳丽死红羊;shú liào hú ér qū tiě mǎ,jìng jiào jiā lì sǐ hóng yáng;
靖康奇耻谁为雪,黄河滔滔万古殇。jìng kāng qí chǐ shuí wèi xuě,huáng hé tāo tāo wàn gǔ shāng。

天净沙

无名氏

平沙细草斑斑,píng shā xì cǎo bān bān,
曲溪流水潺潺,qū xī liú shuǐ chán chán,
塞上清秋早寒。sāi shàng qīng qiū zǎo hán。
一声新雁,yī shēng xīn yàn,
黄云红叶青山。huáng yún hóng yè qīng shān。